hâm mộ, mà là cảm thấy rung động!
Mình còn đang suy nghĩ giai đoạn này phải làm như thế nào để hòa nhập vào
trong tiểu đội, kết quả thì vị đang ngồi trước mắt mình này, vậy mà đã là người
tạo không khí cho mọi người.
Thật, dùng ánh mắt của người bình thường mà xem thì bất kể là Peia hay vẫn là
Fanny, đều là mỹ nữ.
Phong cách trang phục của Peia có vẻ hơi quá giống với quân ngũ, nhưng đối
với những người biết thưởng thức phong cách này thì chính là tuyệt phẩm;
Về phần của Fanny, thì là phong cách tiêu chuẩn của thư ký, mang theo một vẻ
mê hoặc và lý tính;
Chỉ là hai người bọn họ là hoa hồng có gai đúng nghĩa, không phải đâm vào tay
mà là đâm vào tim.
"Ừm, lại phải cùng nhau làm nhiệm vụ, thật tốt."
Karen đưa tay, nhẹ nhàng đẩy ra cái mông cong Peia, lại đưa tay bắt lấy bàn tay
của Fanny, để cô ta đúng phép tắc một chút.
"Ai, bắt đầu chán ghét chúng ta rồi." Peia cảm khái nói.
"Đúng vậy a, già, già, đưa tới trước mặt mà người ta còn không thèm ăn, sợ tê
răng." Fanny nói phụ họa theo.
"Được rồi sau khi tôi trở về, phải bỏ khuyên mũi mà khuyên môi xuống."
"Tôi cảm thấy cô có thể chuẩn bị thêm một ít quần áo gợi cảm, trước khi cô cân
nhắc việc có kéo cậu ta vào trong rừng cây nhỏ hay không thì nên nhớ rằng cho
dù cô có cởi hết ra rồi nằm bên cạnh cậu ta, hình như cậu ta cũng chả có tí hứng
thú gì với cô."
"Cô nói rất đúng, cho nên lần sau tôi dự định mặc quần áo của cô, thể hiện ra
một loại cảm giác tương phản, cho tôi mượn hai bộ váy xẻ hông của cô đi, tôi
mặc một bộ còn một bộ để cho Karen xé chơi."
Nói xong, hai cô nàng làm một động tác tay ra hiệu gặp lại sau với Karen, sau
đó đi đến cầu thang mà rời đi, trong quá trình này vẫn tiếp tục cãi nhau.
"Tôi cảm thấy, địa vị của anh ở đây rất cao." Richard rõ ràng bản thân mình vừa
nói một câu nói nhảm.
"Trước đó không lâu, địa vị của tôi cũng giống như cậu lúc này vậy."
"Thật sao?"
"Ừm, sau nhiệm vụ này thì cậu cũng có thể." Karen an ủi em họ mình một chút,
anh có thói quen tạo cho người khác hy vọng vào cuộc sống.
"Thế nhưng là, anh có nói qua với tôi rằng anh cũng chỉ là một thần bộc."
"Giống như cậu, trên giấy chứng nhận của tôi vẫn chỉ là thần bộc mà thôi."
"Nói cách khác, khả năng nhìn người của tôi vẫn rất chuẩn có phải không nào,
tôi mơ ước được gia nhập vào tiểu đội của ngài Neo, cho nên sau khi trông thấy
anh thì tôi mới cảm thấy thân thiết, haha... Thì ra là như vậy."
Richard như trút được gánh nặng, có thể thấy được cái hiện tượng này đã mang
đến áp lực tâm lý rất lớn cho cậu ta.
"A, đúng, nhiệm vụ ngày mai, tôi có thể tham gia không?"
"Chờ Fanny thông báo đi, bình thường là do cô ấy lên kế hoạch cho nhiệm vụ,
tiểu đội chúng ta chấp hành theo kế hoạch."
"Được rồi, tốt, vậy tôi cũng trở về chờ điện thoại."
Karen đi ra đến bên ngoài nhà máy, ngồi vào trong xe của mình, sau đó, Richard
ngồi vào bên cạnh.
"Xe của cậu là chiếc kia à?"
Karen chỉ vào chiếc xe đang ngừng ở đằng trước, những người khác đã rời đi,
chỉ còn chiếc xe kia chắc hẳn là của Richard, một chiếc xe nhìn vào đã cảm thấy
rất đắt tiền.
"Anh chở tôi về nhà đi, cảm xúc của tôi bây giờ quá kích động, không thích hợp
để lái xe."
Thật ra là do Richard muốn bám theo Karen lâu một chút.
"Tôi còn có việc, không tiện mà chở cậu, cậu tự mình lái xe về nhà đi, dù thì
ngày mai còn phải tập kết, nếu cậu đã là thành viên của tiểu đội thì Fanny chắc
chắn sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí trong nhiệm vụ."
Cũng không biết sẽ được sắp xếp để làm cái gì;
Tổ cận vệ chắc chắn giống như lần trước, là ba người gồm mình, Peia và Fanny.
Quy mô ba người rất thích hợp, nhiều hơn hoặc thiếu đi một người, đều sẽ
không tiện, cũng không thích hợp.
Nhưng nếu để Richard tới chỗ của đội trưởng bọn để phụ trách việc ẩn núp
giám sát bên ngoài thì cậu ta chắc chắn cũng không có kinh nghiệm gì về
phương diện này.
Cho nên, phải sắp xếp cho cậu ta vị trí gì đây, nhân viên phục vụ bấm thang
máy trong khách sạn?
"Vậy thì... được rồi, ngày mai gặp."
"A, đúng, chuyện của tôi, cậu giúp tôi giữ bí mật, thân phận của tôi không thích
hợp để bại lộ, bởi vì..."
"Tôi biết, tôi hiểu rõ mà, tôi sẽ không nói với cha và ông nội tôi đâu, anh cứ yên
tâm đi."
Karen trừng mắt nhìn, bởi vì mình cũng chưa kịp nói cái gì cả, cho nên cậu ta
hiểu rõ cái gì?
Chỉ là, nhìn xem bóng lưng Richard xuống xe rời đi, Karen cười cười, thật là có
cảm giác giống như hai người anh em họ bàn bạc với nhau giấu diếm bí mật.
Mặc kệ như thế nào, tính cách đứa em họ này của mình cũng không tệ chút nào.
Lập tức, Karen khởi động xe, lái về phía nghĩa trang Thanh Đằng.
...
Sắc trời đã tối, cổng lớn của nghĩa trang cũng đã đóng, Karen dừng xe ở trước
cổng, ấn còi xe mấy lần.
"Ồn ào quá, ồn ào quá, cậu đang muốn đánh thức hết tất cả những người đang
nằm trong đây à!"
Lão Saman tức giận đi tới, mở cổng nghĩa trang ra.
Lúc Karen chạy xe vào trong, Lão Saman lại nói thêm một câu:
"Suýt nữa thì quên mất, người của Trật Tự Thần Giáo như cậu quả thật có khả
năng gọi đám người chết này dậy."
Karen xuống xe, đi về phía bậc thang, trên bậc thang đã có để một cái lò than,
còn chưa đốt lửa, bên cạnh có để một cái nồi, còn có một số đồ ăn đã cắt gọn.
"Tới hơi sớm đấy, còn chưa tới giờ ăn bữa khuya đây này." Lão Saman nói.
"Ừm, sau khi hội nghị kết thúc thì tôi đến ngay, có điều, sau lần này thì có lẽ
mấy ngày nữa tôi không đến được, bởi vì có nhiệm vụ, chờ đến sau khi nhiệm
vụ kết thúc, tôi lại đến nấu bữa tối cho ông."
"Ha ha, sau khi kéo tủ lạnh về nhà, thì lập tức có nhiệm vụ, tên nhóc cậu còn có
thể thực dụng hơn nữa không?"
Karen lấy bật lửa ra, đầu tiên thì đốt mấy cái bánh bột mì cũ cháy lên, để vào
trong bếp lò, sau đó lại bỏ lên trên một ít vụn gỗ nhỏ, đợi đến khi lửa bắt đầu
cháy lên, lại bỏ than tổ ong vào trong.
"Nói cho ông biết một tin tức tốt."
"Tin tức tốt gì?"
"Ông cũng không cần phải chết." Karen nhìn Lão Saman, "Pamirez giáo sẽ
không bị hủy diệt."
"Đội trưởng của cậu đã nói với tôi rồi."
"A, lúc nào?"
"Giữa trưa, trước lúc cậu đến hồi sáng."
"Vậy mà ông vẫn để tôi đem cái tủ lạnh đi à?"
"Nếu đã nói sẽ cho cậu, cũng không cần thiết phải đổi ý."