những người có quan hệ với anh, chỉ có một tên kia sẽ dùng phương pháp này
để vào phòng ngủ của mình.
"Này này này, ngài Trưởng khu của ta, trời còn chưa có tối mà, sao đi ngủ sớm
thế?"
Neo ngồi xuống bên giường, cầm lấy ly nước đá đặt trên tủ đầu giường mà uống
"Ùng ục ùng ục" một hơi cạn sạch.
Karen ngồi dậy, hỏi: "Ô nhiễm trong người phát tát, cho nên tóc biến thành màu
tím à?"
"Ta chỉ muốn đi làm vài chuyện công ích, ví như ra đường tổ chức một vài cuộc
vận động về quyền bình đẳng của người tóc tím, ngươi biết không kể từ sau khu
Luther chết, hiện tại toàn bộ báo chí ở Wien đều vì mưu cầu danh lợi mà đưa tin
Luther chơi gái, và xuất hiện cả tự truyện của Luther nói rằng ông ta muốn có
trăm nghìn vị tiểu thư đến để cùng hưởng lạc."
"Chuyện này cũng không kỳ lạ, thể xác cũng đã mục rữa, đạo đức cũng chắc
chắn sẽ không buông tha."
"Cũng nhờ đám người kia, sau khi Luther chết, những người tham gia cuộc vận
động, hoặc là cam chịu, hoặc là bị thu mua rời đi, cục diện bây giờ, giống như là
một bình lớn tương bị đánh đổ trên đất, bừa bãi khắp nơi."
"Cho nên, ngài đang dự định đi làm một bình tương mới sao?"
"Thế nào, không được sao?"
"Đương nhiên là được, ngài chỉnh chu lại cái đám người đó, chờ lần sau khi
Thần Giáo muốn tiếp tục thí nghiệm, thì đổi thành ngài bị người ta bắn một phát
trong lúc diễn thuyết."
Neo nghe nói như thế, vừa sờ lên cằm vừa cười nói:
"Vậy ta thật sự rất tò mò, sau khi ta chết, bọn hắn có thể triệu hồi ra được vị
Thần gì."
"Thần Ánh Sáng với mái tóc màu tím?"
"Ha ha ha ha ha!"
Hai người đều nở nụ cười.
Sau khi cười xong, Neo nói: "Chúc mừng cậu, ngài Trưởng khu."
"Tin tức của ngài nhanh nhạy đến vậy sao?"
"Tin tức lưu thông trong thị trường tài chính là nhanh nhất, chúc mừng cậu,
chức vị của cậu thay đổi, bây giờ cậu có thể ảnh hưởng đến sự vận hành kinh tế
của chợ đen."
"Thật sao?"
"Thật, bọn hắn sợ sau khi cậu lên chức thì sẽ tiến hành triệt phá buôn lậu."
"Ngài nói vậy cũng mở ra cho ta một cái phương hướng, sau khi nhậm chức ta
sẽ thành lập một cái bộ môn mới, có rất nhiều thứ cần phiếu điểm, ngài giúp ta
“ảnh hưởng” chợ đen một chút đi."
"Cậu đang cố ý dụ dỗ ta đấy à?"
"Ta cảm thấy không ai càng phù hợp với chuyện này hơn ngài."
"Đúng vậy, ta cũng rất động lòng, ai bảo cái đám người kia không cho ta vay
tiền, vậy ta sẽ đi càn quét sản nghiệp của bọn hắn, nhưng mà chợ đen của mỗi
đại khu, phía sau đều có cái bóng của thế lực từ các Thần Giáo chính thống."
"Lần này ta chặt đầu người trẻ tuổi của rất nhiều Thần Giáo chính thống, cho
nên, chút chuyện nhỏ này không tính là gì."
"Cũng có cao tầng trong Thần Giáo chúng ta có quan hệ lợi ích ở đó."
"Ta mới vừa ngồi chờ trong phòng làm việc của Người Cầm Roi nửa tiếng đồng
hồ, buông thoải mái mà làm đi, không sao cả, tạm thời không ai dám bởi vì chút
lợi ích đó để mạo hiểm mạo phạm đến Người Cầm Roi."
Neo móc ra một điếu thuốc, cắn vào trong miệng, nhìn Karen, cười nói: "A, trời
ạ, lúc trước thằng nhóc bị ta kéo vào làm nhân viên ngoài biên chế của tiểu đội
Đòn Roi Kỷ Luật, vậy mà bây giờ nói chuyện, lại cứng rắn và khí phách như
vậy, ha ha ha."
Karen đưa tay rút điếu thuốc trong miệng của Neo ra: "Trong phòng ngủ không
được hút thuốc."
"Được được được, chức quan của cậu lớn, nghe cậu thôi."
"Quần áo của ngài bị sao thế?" Karen chỉ vào quần áo của Neo, "Đây rốt cuộc là
lãnh tụ vận động quyền bình đẳng cho người tóc tím hay là ca sĩ phong cách
phản loạn ở phòng trà nào đó của người tóc tím?"
"Lúc vào đây đụng phải hầu nam của cậu, hắn mời ta dặn dỗ cho người mới đến
một trận, người mới có chút kiêu ngạo đấy.”
"Còn chưa trải qua quy trình rèn luyện bình thường."
"Ta giúp cậu rèn luyện cũng ổn rồi đấy."
"Vất vả cho ngài."
Karen sẽ không trách Alfred vì dạy dỗ người mới đến, trên xe, anh đã từng nói
với Darien: Alfred, là người mà mình tín nhiệm nhất.
Cha mẹ lúc giáo dục con cái, một người ông nội thông thái sẽ không chen lời
vào để thể hiện sự tồn tại của mình.
"Nhưng mà cuộc sống của cậu có vẻ rất nhàn nhã nhỉ, rõ ràng khoảng cách đến
lúc Rasma trở về đã càng ngày càng gần, cũng không trì hoãn việc cậu đọc sách
rồi nghỉ trưa."
"Rõ ràng cuộc đời đã định sẵn con người sẽ chết vào một ngày nào đó, vì cái gì
còn phải ăn cơm rồi lại đi ngủ?"
"Được thôi, cậu nói đúng."
Karen hỏi: "Chơi chán rồi chứ?"
"Cậu nghe thử lời cậu vừa nói xem, náo có bao giờ chơi đủ đâu."
"Đã lỗ vốn đủ rồi chứ?"
"Ngược lại thì cũng sắp rồi."
"Bây giờ ta đang cần trợ giúp, trở về chỉ đạo ta làm việc đi."
"Cũng chỉ có công việc quét dọn chợ đen sao? Thằng nhóc Ventura kia cũng
thích hợp để làm loại chuyện này, thằng nhóc kia là kiểu người có con kiến bò
ngang qua thì hắn cũng muốn bẻ một cái chân để giữ lại."
"Giúp ta huấn luyện nhân lực, một khoảng thời gian sau, hưởng ứng hiệu triệu,
dẫn bọn hắn đến chiến trường ở hoang mạc để rèn luyện."
Lúc này con mắt của Neo phát sáng lên.
Karen tiếp tục nói: "Vì cái gì ngài luôn luôn dễ thấy chán, cuối cùng chìm vào
vòng xoáy mà cảm giác rằng cuộc sống này chả có gì đáng để luyến tiếc, có
phải là do đồ chơi trước đây của ngài không đủ cao cấp không?"
Neo nuốt một ngụm nước bọt.
Karen nói tiếp: "Một người chém chém giết giết, làm một ít chuyện, cho dù có
lớn hơn, thật ra cũng chỉ bấy nhiêu đó, cái này cũng không thể nào so sánh với
việc mang theo một quân đoàn ra chiến trường để đánh trận. Ở trên hoang mạc,
có phản quân đang chờ ngài đến vây quét, có kẻ thù của Trật Tự chúng ta đang
chờ ngài đuổi giết không cần kiêng kỵ."
Neo hít sâu một hơi.
Karen: "Hoàn cảnh chiến trường là tự do nhất, không cần câu nệ nhất, những
thứ như luân lý đạo đức, có thể dứt bỏ một cách danh chính ngôn thuận, nơi đó
mới là thiên đường của sự buông thả."
Neo: "Karen à, cậu rất biết cách vuốt ve linh hồn đấy."
"Cảm giác thế nào?"
"Luther hẳn là nên chọn cậu để nhuộm tóc, mà không phải ta."
"Có khả năng rằng ngay từ đầu Luther vốn là chọn ta, chỉ có điều ông ta không
làm được, không vượt qua được cơn nghiện đói."
"Ài."
"Một câu thôi, ngài có muốn hay không? "
Neo lại rút ra một điếu thuốc, cắn vào trong miệng, nói: "Cậu để ta hút một điếu
thuốc lá ở đây, ta sẽ đáp ứng cậu."
Karen rút điếu thuốc từ trong miệng Neo ra lần nữa, lắc đầu nói: "Chuyện này
cũng không có khả năng."
"A, vậy cậu chờ đấy, về sau khi ta dẫn đoàn, muốn ta nghe lệnh của cậu thì cũng
không có khả năng."
"Cái này không quan trọng, ngoại trừ không thể hút thuốc lá trong phòng của ta,
những chuyện khác ngài cứ tùy ý."
Ngoài cửa phòng ngủ, Alfred đến đây báo cáo tình huống đang đứng ở đó, cũng
không tiến vào quấy rầy, mà là lấy ra quyển bút ký nhỏ của mình, viết lên phía
trên:
"Đấng vĩ đại đưa cho ta sự tín nhiệm lớn nhất, đồng thời đưa sự rộng lượng lớn
nhất cho Ánh Sáng."