bào màu đen mà từ từ đi vào khán thính phòng.
Nội thất bố trí trong khán thính phòng đã trải qua sửa đổi hoàn thiện rất nhiều
lần, Alfred tốn hết tâm tư để biến nơi này thành căn cứ giáo dục của mình;
Cách mỗi một đoạn thời gian thì Alfred đều sẽ tổ chức hoạt động để tín đồ triển
khai giao lưu tư tưởng.
Đương nhiên khu vực trung tâm của nơi này vẫn là những chiếc quan tài kia.
Trong quan tài đã có không ít “hộ gia đình”, nhưng những hộ gia đình này vốn
cũng không ở bên trong;
Phải biết rằng ở bây giờ bọn họ hoạt động bên ngoài đã là sự “Bại hoại” trong
mắt của Alfred, nếu quả thật muốn nằm mãi trong quan tài để nghỉ ngơi, vậy thì
dứt khoát không cần “Thức tỉnh”, chết hẳn rồi thì có thể nghỉ ngơi mãi mãi.
Nhưng mà có hai vị là ngoại lệ.
Một vị là Morindi, một vị là Buken.
Karen đi đến trước quan tài của Buken, giơ tay lên, một sợi Xiềng Xích Trật Tự
tràn ra từ dưới chân Karen rồi tiến vào quan tài.
Rất nhanh, Karen đã liên thông ý thức với di thể của Buken.
Chỉ có điều là Karen lười tiến vào hoàn cảnh ý thức của Buken, thay vào đó tự
mở riêng cho mình một “Phòng làm việc”.
Một phòng làm việc bình thường, ánh trời chiều ngoài cửa sổ và những lá
phong rơi trên bệ cửa sổ tạo nên một màu vàng u buồn và tĩnh mịch.
Nơi này là văn phòng trên lầu ba của ngôi biệt thự số 13 phố Mink, là phòng
đọc sách của ông nội.
Karen ngồi trên ghế, mặt bàn có đặt một chiếc bình thuỷ và tách trà, nhìn vào
trong tách có thể trông thấy ở trong đã có lá trà được ngâm sẵn.
Nhớ khi lúc còn ở trong nhà, mỗi sáng sớm thì thím Mary đều sẽ tới giúp ông
nội quét dọn phòng đọc sách, chuẩn bị lá trà sẵn trong tách, những lúc đặc biệt
còn sẽ tới thay nước mới nấu cho bình nước.
Mặc dù lắm mồm một chút, thích nói móc châm chọc người khác, nhưng thím
Mary luôn luôn xử lý việc nhà rất khá.
Bây giờ Karen, nhớ lại phố Mink, loại không khí của nhà kia vẫn bắt nguồn chú
thím và những đứa em họ, bởi vì có bọn họ, cái nhà này mới giống như là một
ngôi nhà.
Mà mình và ông nội, hai người thật ra đều đang hưởng hầu bầu không khí này,
giống như là hai con dã thú một lớn một nhỏ, ghé vào cạnh dòng suối nhỏ, yên
tĩnh nhưng lại tham lam uống nước.
Karen rót nước vào trong tách trà, sau đó dùng cái nắp đậy lại, không uống.
Anh rất không thích việc dùng sức mạnh thuật pháp ngưng tụ ra nước để uống,
cảm thấy nó có hương vị không dễ chịu, còn trong thế giới ý thức của mình, anh
sẽ càng không ăn uống gì cả, giống như tự lừa gạt bản thân, không có ý nghĩa
gì.
Ở phía đối diện bàn, Buken đứng ở đó, nước mắt còn đang rơi đầy mặt.
Cũng giống như Bern trước đó không lâu, từ khi nhắm mắt đến lúc mở mắt mà
nói, chỉ là một động tác nhỏ;
Nhưng hắn khi chết, Karen còn đang đốn ngộ, hoặc gọi là ngẩn người, bởi vì
Karen cũng không ngờ tới, Bern có thể chết yên ổn như vậy.
Trong lúc đó có chút chậm trễ nhưng Bern không cảm giác được.
Tình huống của Buken bây giờ cũng tương tự, trí nhớ của hắn còn dừng lại sau
khi mình chủ động “trao tặng” cho Karen, còn đang ở trong trạng thái xúc động
khi nhìn thấy thân phận thật sự của Karen trong không gian linh hồn.
Karen yên lặng chờ đợi, không lên tiếng thúc giục, chút ít sự nhẫn nại này thì
Karen vẫn phải có, và cũng nên cho Buken.
Qua một hồi lâu, rốt cục Buken tỉnh táo lại, sau đó quỳ sát xuống trước mặt
Karen.
Karen không vội vã gọi hắn đứng dậy, bởi vì hắn và Bern không giống nhau,
trước khi chết mặc dù lựa chọn của Buken coi như xứng đáng với thân phận tín
đồ Trật Tự và Người Cầm Roi, nhưng chung quy là đã từng phạm phải sai lầm.
Cũng chính bởi vì sai lầm như thế mới cho Verden một cái cớ tuyệt hảo để giải
quyết đối thủ chính trị trước kia của mình.
“Chủ …ca ngợi chủ ta!”
Buken thành kính cúng bái với Karen.
“Có chuyện cần ngươi xử lý.”
“Ý chí của chú chính là sứ mệnh của ta!”
“Sẽ có người tới thông báo yêu cầu ngươi hỗ trợ, hắn tên Alfred, đợi hắn tới tìm
thì ngươi hãy hỗ trợ hắn hoàn thành công việc.”
“Cẩn tuân Thần linh.”
“Trở về nằm đi.”
Karen phất phất tay, ý thức Buken bị đẩy ra khỏi nơi này.
Hắn không được thức tỉnh hoàn toàn, trạng thái này của hắn càng giống như là
lúc trước Lão Saman và Bá tước Recar nằm trong quan tài nằm ngủ mơ trong
quan tài, thổi cây sáo hay câu câu cá gì đó. Buken là Karen chuẩn bị cho Alfred,
mặc dù ở trong thánh địa của Pamirez Giáo, mình mượn sức mạnh của Ukunga
để giết mấy thành viên Trầm Mặc Giả có ý đồ “Tìm mình để tâm sự”.
Nhưng mà Karen vẫn luôn không yên lòng về cái tổ chức này.
Bà ngoại cũng biết tổ chức này, cũng xem nó là “Cấm kỵ”;
Nhưng đối với Karen vốn không tồn tại cái thứ gì kiêng kỵ hay không kiêng kỵ
Dù gì dựa theo lý luận thì chính anh mới là cấm kỵ lớn nhất trên thế giới này.
Tổ chức Trầm Mặc Giả hãm hại “tiểu Philias”, trên bản chất là đang duy trì
quyền uy của Thần quyền trong cái kỷ nguyên Chư Thần không hiện thế này để
chờ đợi Chư Thần trở về.
Lập trường của tổ chức này xung đột với Trật Tự, nhưng chắc chắn trong tổ
chức này cũng có thần quan Trật Tự tồn tại.
Không thể chỉ cố ngẩng đầu nhìn lên trên trời, dưới chân bụi đất cũng phải dẫm
xuống.
Chờ sau khi kết thúc Đại thanh tẩy, Karen quyết định điều động lực lượng Đòn
Roi Kỷ Luật để tiến hành truy tìm và vây quét tổ chức này.
Cho nên, dưới tay vẫn còn thiếu người, vị Người Cầm Roi tiền nhiệm Buken
này rất thích hợp, mà hắn lại còn từng có tiếp xúc với tổ chức này.
Còn về chuyện hắn có thể đạt được địa vị giống như Darien hay không thì phải
xem biểu hiện của hắn.
Lúc trước phu nhân Gandiro ở trong cái quần thể này cũng không được chào
đón lắm, nhưng bà ta dựa vào cố gắng và nỗ lực của mình, mới xem như đứng
vững gót chân.
Karen không có vội vã rời khỏi “Phòng đọc sách” này mà là phủi tay.
Ở vị trí Buken quỳ khi nãy, xuất hiện một đống xương cốt. Xương cốt bắt đầu
ngưng tụ, dần dần tạo thành một người phụ nữ trông như một cái xác khô.
Karen còn cố ý để Alfred đi tìm tư liệu, từng thấy chân dung của Morindi trong
ảnh chụp với Đại tế tự.
Bà ta khi đó rất xinh đẹp và cũng rất có khí chất, là loại vẻ đẹp hắc ám. Bà ta
mà mình từng nhìn thấy trong hang động ở thế giới dưới lòng đất kia đã sớm bị
giày vò đến “Khô héo” trong những năm tháng bị giam cầm, chính bà ta có vẻ
cũng tiếp nhận cái hình tượng này, cho dù sau khi được “Thức tỉnh” thì vẫn duy
trì bộ dáng xác khô.
Bà ta nhìn hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng, nhìn về phía Karen. Hay cánh tay
chỉ còn lại da bọc xương kia bắt đầu run rẩy, hiển nhiên vô số cảm xúc trong nội
tâm Morindi đang dao động.
Cuối cùng, bà ta quỳ mọp xuống với Karen giống như Buken khi nãy.
“Ca ngợi chủ ta.”
Phía lưng bà ta sau khi quỳ xuống thì máu thịt lại được bổ sung, thân thể trở nên
tràn đầy, giống như chú trọng dáng vẻ của mình trước khi gặp khách, lúc cúng
bái chủ vĩ đại, chắc chắn cũng phải biểu hiện ra mặt tốt của mình.
Rất nhanh, một người phụ nữ trông chỉ có hai mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt
Karen.
Nguyên nhân bởi vì là đại pháp sư vong linh nên năm tháng sẽ không để lại dấu
vết gì trên bà ta, nhưng phần lớn phái nữ cũng không dùng được loại phương
pháp “Làm đẹp dưỡng nhan” này, càng không thể nào chịu được.
Nhưng điều khác biệt với Buken đó là sau khi Morindi quỳ xuống thì tiếp đó lập
tức chủ động mở miệng nói:
“Chủ ta, Đại tế tự đương nhiệm đã phản bội ngài, hắn là người thừa kế của
Tiranus nhưng lại trấn áp ý chí truyền thừa của ngài Tiranus!”
Cho dù là Karen cũng không tính được rằng chuyện đầu tiên bà ta làm sau khi
được thức tỉnh lại là báo cáo cấp trên của mình.
Đương nhiên, chuyện này cũng rất bình thường.
Đừng nhìn Đại tế tự tại tiến hành phê phán “Thần” trong những chính sách,
nhưng bản thân hắn cũng chưa từng dám phê phán Thần Trật Tự trước mặt mọi
người.
Kiểu người như Morindi mới là thành phần chủ yếu trong Trật Tự Thần Giáo.
Phi chủ lưu ngược lại là Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo.
Karen mở miệng nói: “Hắn là Đại tế tự mà ta công nhận.”