lại dâng, không biết mệt mỏi.
"Ha ha... A..."
Đầu tiên là phát ra tiếng cười, tiếng cười đứt quãng kéo dài thật lâu.
Việc buồn cười nhất trên đời này, có lẽ đó chính là bản thân mình cũng không
biết mình đang cười vì cái gì gì.
Khi Neo ngẩng đầu lên lần nữa, lúc nhìn về vầng trăng Ám Nguyệt kia trên bầu
trời, nụ cười dần dần thu lại, bên trong ánh mắt dần dần hiện ra một sự lạnh
lùng sâu thẳm.
Karen không ở nơi này, nếu như anh ở chỗ này mà nói, thì sẽ cảm thấy người
đội trưởng mà lần đầu anh gặp phải, đã quay trở về.
Neo mở lòng bàn tay trái ra, tay phải cầm môt thanh dao găm rạch một đường
lên trên, sau đó tiếp tục duy trì tư thế ngồi, lòng bàn tay bị thương cứ như vậy
mà đăt trên đầu gối, mặc cho máu tươi đang không ngừng rỉ xuống.
Máu tươi không thẩm thấu xuống dưới, mà là đọng lại thành một vũng nhỏ ở
trên bờ cát.
Thời gian dần trôi qua, vũng máu tươi bắt đầu ngưng tụ ra thành một bộ mặt già
nua, đang nhìn Neo.
Gương mặt già nua kia có vẻ dở khóc dở cười nói: "Hắn ta đi rồi, cho nên ngươi
gọi ta ra sao?"
Neo không có trả lời, mà là dời ánh nhìn ra đến mặt biển.
Gương mặt tiếp tục nói: "Nghi thức triệu hồi tổ tiên thông qua máu tươi như thế
này, sẽ tổn thất rất lớn đối với huyết mạch người sử dụng, ngươi không thể
không biết trân trọng như vậy, quá lãng phí."
Neo vẫn không nói chuyện như cũ.
"Hắn đi rồi, thì đi thôi, bản thân hắn vốn chưa từng tồn tại."
Nghe được câu nói này, Neo rốt cục dời ánh mắt của mình lên trên gương mặt
già nua kia.
"Ngươi cũng rõ ràng rằng ta đang nói sự thật, đêm hôm đó trong giấc mơ không
phải ngươi đã nói rằng mình đến quán cà phê tìm gặp một vị bác sĩ tâm lý rất tài
ba sao, điều mà vị bác sĩ kia nói với ngươi vẫn rất có lý.
Neo, ngươi vì phòng ngừa bản thân mình bị đồng hóa, từ một kẻ cực đoan, đi
theo một hướng cực đoan khác."
"Hắn cũng không phải ta."
"Hắn chính là ngươi." Gương mặt già nua nói một cách chắc chắn, "Ngươi có
được huyết mạch của ta, bởi vì liên quan đến nghi thức Ánh Sáng, liên hệ giữa
ngươi và ta cũng dần được tăng cường lên, mặc dù ngươi cũng không phải là
người với huyết mạch thuần khiết được sinh ra từ gia tộc Anavas, nhưng trên
người ngươi lại ẩn chứa tinh thần của gia tộc Anavas chúng ta, nếu so sánh thì
ngươi càng thích hợp để kế thừa ý chí của ta hơn đám con cháu cùng huyết
mạch của ta.
Mặc dù ta cần phải cảm ơn hắn, bởi vì nếu như không phải bởi vì hắn ta, có lẽ ta
còn không cách nào tiến hành giao lưu với ngươi như bây giờ.
Nhưng sự thật đó là, ta mới là một ý thức độc lập tồn tại trong huyết mạch của
ngươi, mặc dù bản thể của ta đã bị phong ấn và ngăn cách với thế gian, trí nhớ
của ta cũng đã suy tàn, ta thậm chí không biết bản thể của mình lúc này đang ở
nơi nào, cũng không biết ta rốt cuộc đã bị ai phong ấn... Nhưng trên người
ngươi rõ ràng có tồn tại Dị Ma Khát Máu, cho nên, ta cũng thật sự tồn tại.
Còn hắn thì không phải.
Neo, nếu như ngươi cảm thấy buồn chán, có thể đưa cho ta vị trí trống sau khi
hắn rời đi, có lẽ ta có thể thay thế hắn, để ngươi không phải cảm thấy khó chịu
sau khi hắn rời đi."
"Ngươi nằm mơ sao."
Gương mặt kia mặc dù bị từ chối thẳng thừng, nhưng cũng không tức giận chút
nào, ngược lại còn cười nói:
"Ngươi nhìn xem, ngươi có thể tiếp nhận vị trí của hắn trong lòng ngươi, nhưng
lại không đồng ý để cho ta một chỗ trống, nguyên nhân có thể thấy rất rõ ràng,
ngươi đã bị hắn đồng hóa, đơn giản là ngươi đã bị một bản thân ngươi khác có
tín ngưỡng Ánh Sáng thay thế, tựa như hai mặt của một đồng tiền xu, mặc kệ là
mặt ngửa hay là mặt sấp, mặt trái hay mặt phải, cũng vốn chỉ là một đồng xu mà
thôi.
Còn ta thì không phải, ngươi cũng biết rõ, một khi bị ta đồng hóa, vậy thì
Anavas ta đây, sẽ mượn nhờ huyết mạch của hậu duệ ta, thay thế thân thể và
linh hồn của chúng, sống lại một kiếp khác.
Ta và ngươi, không cùng chung một đồng xu, hắn thì phải, trong lòng của ngươi
vẫn luôn hiểu rõ điều này, không phải sao?"
Neo lại rơi vào trầm mặc.
Gương mặt già nua kia cũng có chút bất đắc dĩ, Neo trả giá để huyết mạch bị hạ
cấp xuống vì muốn triệu hồi ông ta ra, nhưng lại không nói lời nào, loại hành vi
này, thật đúng là tùy hứng.
"Hay là ngươi có thể khai mở trí nhớ của mình cho ta xem, có lẽ ta có thể trợ
giúp ngươi càng nhiều việc, ví như, ta cảm thấy rất hứng thú với tên thuộc hạ
Karen kia của ngươi, trực giác nói cho ta biết, ngươi che giấu ta rất nhiều
chuyện liên quan đến Karen.
Ít ra ở điểm này, để cho ta ngang bằng với hắn một chút, có được hay không?"
"Ngươi không xứng."