Karen hơi có chút bất đắc dĩ, thở dài.
"Thế nào?" Marvalho hỏi.
Karen lắc đầu, không muốn trả lời.
Marvalho rốt cuộc hiểu ra, nói: "Ở trước mặt của Thần, chúng ta phải quen với
việc thẳng thắn."
"Ý của ngươi là các Trưởng lão ở những ngôi sao phía trên, cơ thể lúc bình
thường đều trần truồng à? Dù gì thì bọn họ được công nhận là những người có
khoảng cách gần nhất với Thần."
"Nơi này là Thần Điện." Marvalho nhắc nhở, "Chờ đến khi rời đi kết giới này,
không nên đùa kiểu này."
"Ta biết."
"Ha ha."
"Thế nào?" Karen hỏi.
Marvalho trả lời: "Thử tưởng tượng ra cảnh tượng mà ngươi vừa nói kia."
"Cung phản xạ của ngài thật dài đấy."
"Cung phản xạ?" Marvalho hiểu ý, "Chủ yếu là bình thường thật đúng là không
ai dám đùa kiểu này với ta cả."
"Dù gì thì thân phận của ngài cũng rất cao quý."
"Qua thêm một quá trình nữa, rất nhanh sẽ kết thúc, sau đó ta sẽ mang ngươi đi
dạo một vòng trong Thần Điện, đây là cơ hội cực kỳ khó có được, người ở bên
ngoài nhìn đến, Thần Điện và Thần Giáo là cùng một thể, trên thực tế đây là hai
cái hệ thống hoạt động riêng biệt, trừ phi thân phận đặc thù hoặc là được đặc
cách phê chuẩn, căn bản là không vào được đây."
"Được rồi."
Marvalho giơ tay lên, phía trên xuất hiện một vùng tinh không, ngay sau đó, áp
lực mênh mông xuất hiện.
Karen ngẩng đầu, trông thấy trên trời lơ lửng một thanh lưỡi hái màu đen - Lưỡi
Hái Chiến Tranh.
"Dùng Lưỡi Hái Chiến Tranh tiến hành liếc nhìn một chút, có thể thanh bớt
những ánh mắt nhìn ngó khác."
"A, thì ra là như vậy."
Cảm giác này, thật đúng là giống như là dùng tia cực tím để sát khuẩn.
Lưỡi Hái Chiến Tranh phóng ra tia sáng giống như là mặt trăng, vung chiếu ở
trên người của Karen.
Trong chớp nhoáng này, Karen cảm thấy ngực mình nhói nhói một hồi, nhưng
anh vẫn là cố nén không có bất cứ vẻ mặt thay đổi nào.
Bởi vì Karen rất rõ ràng, loại cảm giác đau này không phải đến từ cơ thể mà là
sự phản hồi đến từ linh hồn, chủ yếu là lần trước mình mượn dùng Lưỡi Hái
Chiến Tranh để chặt chém linh hồn mình, tạo thành một dấu ấn về cảm giác
trong linh hồn của mình.
Đồng thời, Karen còn phải khắc chế Lưỡi Hái Chiến Tranh kia ở trong không
gian ý thức của mình đang bắt đầu sinh động, lúc này nó lập tức trở nên hưng
phấn, giống như là gà con gặp được gà mái.
"Được rồi, kết thúc." Marvalho phủi tay, "Ngươi đợi thêm một hồi, ta để người
sắp xếp cho ngươi đi tắm rửa."
"Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể, không nên khách sáo."
Bóng người của Marvalho biến mất, hắn trở về hiện thực, ngẩng đầu, xuyên
thấu qua trần nhà bị hư hại mà nhìn về một vì sao ở trên, bên trên vì sao kia có
một tòa thần điện, thờ phụng Lưỡi Hái Chiến Tranh.
Cảm giác vừa nãy của ta không có sai lầm, khi ánh sáng của ngươi chiếu lên
trên người của hắn, ta tựa như đã nhận ra ngươi đang phát tán một loại cảm giác
thân cận.
Mặc dù trên người hắn có dấu ấn mà ta để lại, lúc hắn sử dụng Pháo Đài Hắc
Ngục có thể mượn dùng sức mạnh của ngươi, nhưng những người có loại dấu
ấn này cũng không ít, ngươi lại không tỏ ra thân cận hơn đối với bọn họ.
Marvalho do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ghi chi tiết này vào trong
báo cáo.
Bởi vì một phần báo cáo, rất có thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh tiền đồ
của một người, hắn rõ ràng rằng một món Thần khí hoàn chỉnh đối với Thần
Điện và Thần Giáo mà nói, rốt cuộc là mang ý nghĩa như thế nào.
Tóm lại, hắn xem như làm việc tư một chút, dù gì hắn không muốn nhìn thấy
Karen sáu mươi năm sau tóc trắng xoá cầm cái chổi quét rác trong Thần Điện
cung phụng Lưỡi Hái Chiến Tranh;
Sau đó lại còng lưng dùng âm thanh khàn khàn tự nhủ một câu:
"Ngươi tới rồi."
...
Người phụ nữ lúc trước chỉ dẫn Karen tiến vào đây, tay phải đang cầm sách mà
tiếp tục đọc, tay trái ném một bộ thần bào trật tự mới qua cho Karen, vừa chỉ chỉ
vào ao nước lộ thiên ở trước mặt:
"Tự mình tắm rửa."
"Vậy, ta muốn hỏi thăm ngài Auggie bây giờ đang ở đâu?"
"Được đưa đi trị liệu."
"Con mèo kia của ta thì sao?"
"Mèo của ngươi? Nó không ở đó à?"
"Không có."
"Ngươi cứ tắm trước, ta đi thăm dò tìm xem."
"Được rồi."
Karen ngồi vào trong ao bắt đầu tắm rửa, nước trong ao thật ấm áp, trí trung
ương phía dưới có đặt một khối ma thạch, tạo ra tác dụng còn tốt hơn suối nước
nóng.
"Meooo!"
Đang tắm, một con mèo đen rơi xuống từ trên trời.
"Bủm!"
Pall chìm vào bên trong ao nước.
Karen đưa tay nhấc nó lên khỏi mặt nước, mèo đen tức giận nhìn xem Karen,
trên cái khuôn mặt mèo nhỏ tràn ngập sự hoang dã khó thuần.
"Tìm được, cũng đưa cho ngươi." Giọng của người phụ nữ kia lại truyền đến
một lần nữa.
"Quản lý thú cưng của ngươi cho tốt, nơi này không phải bên ngoài."
"Được rồi, cảm ơn."
Chờ đến lúc người phụ nữ rời đi, Karen đưa tay bắt lấy cái đuôi của Pall, đồng
thời thông qua quan hệ khế ước cộng sinh mà tiến hành "Đánh thức" Pall.
Lúc trước Pall là dự cảm được sau đó phải bị kiểm tra, cho nên trước hết đã
"Phong bế" bản thân mình lại, bây giờ, sau khi nghe thấy Karen kêu gọi, Pall
nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra.
Bộ lông của nó bắt đầu trở nên tinh tế, con mắt của nó khôi phục sự linh động
lần nữa, lung lay cái đuôi, cơ thể lật ngửa ra, trực tiếp nằm ở trên mặt nước
dùng cái đuôi bắt đầu làm mái chèo.
"Kết thúc rồi sao, meo."