sao rồi."
Giọng điệu này, vẻ mặt này, để Karen có một loại cảm giác giống như đã từng
quen biết rất mãnh liệt.
Sau đó anh nghĩ tới,
Cái này không phải là kiểu nói của Pall mỗi lần mình về nhà sao!
Phu nhân Đường Lệ vừa nói vừa chạy chậm đến trước mặt Karen, tay phải nắm
lấy cổ tay trái Karen nhẹ vỗ vỗ lên mặt Karen.
"Chậc chậc..." Trên mặt phu nhân Đường Lệ lộ ra vẻ vui mừng, "Thật sự đã
bình phục không tệ rồi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi."
Người bình thường gặp phải vết thương trên linh hồn mức độ kia vốn đã trở
thành phế nhân, nhưng Karen lại có thể cứ thế mà phục hồi như cũ, không hổ
danh là cháu trai của ta.
Lúc này, Philomena rất không hiểu cách quan sát tình huống mà đưa thành Đao
Ác Mộng đến, nói với phu nhân Đường Lệ:
"Trả lại cho bà."
Phu nhân Đường Lệ quay đầu nhìn về phía Philomena, trong ánh mắt vốn dĩ
đang tràn đầy sự hiền từ trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
"Cho ngươi thì cho ngươi, ta bỏ đi rồi."
Bà ngoại vẫn là rất rộng lượng. Thanh đao này vốn chính là chuẩn bị đưa cho
Karen, cuối cùng chuyển đến trong tay thuộc hạ của Karen, dù sao cũng có thể
giúp Karen một tay, bà ấy cảm thấy không có vấn đề.
Mặt khác, phu nhân Đường Lệ cũng để ý đến thanh kiếm mà Karen vác trên
lưng kia, mặc dù nó bị phong ấn, nhưng bà ấy vẫn nhận ra được thanh đại kiếm
này không bình thường.
Philomena lắc đầu, nói: "Ta không muốn."
"Thế nào, ngươi khinh thường nó à?"
Mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên.
Bà lão cả đời này chỉ có một đứa con trai, nói cách khác chỉ có một cô con dâu,
nhưng nguyên nhân bởi vì tinh thần của con trai mình xảy ra vấn đề, dẫn đến
con dâu của mình cũng rời nhà đi nơi khác nhậm chức rất nhiều năm, sau khi
trở về, lại bị mình dễ dàng áp đảo, bởi vậy cả đời này của bà ấy còn không có
trải qua loại tiết mục tranh đấu truyền thống trong gia đình.
Philomena lại lắc đầu, nói: "Nó rất tốt."
"Ngươi không thích nó?"
"Rất thích."
"Vậy tại sao không muốn?"
"Bà nội ta đã nói qua, không nên tùy tiện nhận quà tặng quá quý giá của người
khác, bởi vì người ta chắc chắn muốn lấy lại càng nhiều từ trên người của
ngươi."
Ông Deron ở bên bên cạnh trừng mắt nhìn.
Phu nhân Đường Lệ mở miệng nói: "Bà ngươi đã chết, trước khi bà ta chết để
cho ta chuyển lời ngươi, thấy quà tốt thì cứ nhận đi, có lợi ích không lấy thì đầu
óc có vấn đề."
Philomena lắc đầu: "Ta tự tay giết chết bà ấy, ngay cả di ngôn cũng đều không
muốn nghe, bà không có khả năng nghe được bà ấy nói chuyện."
Khóe miệng của phu nhân Đường Lệ giật một cái.
Karen để ý tay phải của bà có chút duỗi thẳng ra, cảm giác bất cứ lúc nào đều có
thể tát cho Philomena một cái vào mặt.
Trên thực tế, phu nhân Đường Lệ ngay từ đầu vốn là răn dạy con dâu của mình
như vậy, sau khi giam cầm treo lên một lần, trong nháy mắt Kaixi bắt đầu trở
nên nhu thuận nghe lời.
Hiền thê lương mẫu là hứng thú của bà ấy, cũng không phải bản tính của bà ấy.
Ông Deron mở miệng hoà giải, hiền lành nói với Philomena: "Nếu đã phù hợp
với cháu, cháu cũng ưa thích nó thì cứ cất đi, cháu là thuộc hạ của Karen, Karen
và chúng ta cũng không phải người ngoài, không cần phân biệt quá rõ ràng, mọi
người đều là người một nhà."
Philomena cực kỳ cứng nhắc mà đáp lại: "Dòng họ cũng không giống nhau, thế
nào lại là người một nhà."
Ông Deron trong nháy mắt cũng xấu hổ, chỉ có thể càng nhẹ giọng mà nói với
vợ của mình: "Người trẻ tuổi tính tình bướng bỉnh, bà làm trưởng bối cũng
nên..."
"Cút!"
"À."
Ông Delon không nói thêm gì nữa, đứng ở một bên.
Karen có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ra mặt nói với Philomena: "Nhận
lấy, nói lời cảm tạ."
Philomena ngẩng đầu nhìn Karen một chút, sau đó đặt thanh đao xuống, nói với
phu nhân Đường Lệ:
"Cảm ơn quà tặng của ngài."
Sau khi bà nội mất, người mà Philomena thật sự sợ hãi cũng chỉ có Karen, đổi
lại là những người khác, cho dù thực lực mạnh hơn cô, cô cũng sẽ tình nguyện
bị đánh chết cũng sẽ không thay đổi thái độ của mình.
"Bà nội, cô ta vốn là tính cách như thế, thật ra con người cũng không tệ, ở
chung lâu dần sẽ còn cảm thấy rất đáng yêu."
Đây không phải là Karen đang nói mò, ngay cả Pall sau khi quen thuộc cũng
đều cảm thấy Philomena có chút đáng yêu.
Phu nhân Đường Lệ hít sâu một hơi, sắc mặt hòa hoãn xuống, nói với
Philomena:
"Ta có thể cảm giác được nó rất thân mật với ngươi, ta đã không cần đến nó,
mời ngươi đối xử nó tử tế."
Philomena lên tiếng:
"Ta biết, tạ ơn ngài."
Không khí cuối cùng cũng được điều hòa trở về.
Karen cười nói: "Bà nội, cháu đói."
"A đúng, vào nhà đi, mọi người vào nhà đi." Phu nhân Đường Lệ gọi Karen vào
nhà.
Philomena dừng ở tại chỗ.
Karen nghiêng đầu sang chỗ khác ánh mắt quét tới, Philomena lập tức mở rộng
bước chân đi theo.
Trong phòng, Karen nhìn thấy mình dì nhỏ và chú út cùng với con gái của bọn
họ cũng ở nơi đây, trong phòng bếp còn có một cái bánh gatô lớn, chỉ có điều là
không nhìn thấy bóng dáng Richard đâu cả.
Lúc này, Karen để ý đến cậu Eisen sau lưng đang hỏi vợ mình:
"Richard đâu?"
Trước khi đi ra ngoài đã dặn dò vợ của mình giúp con trai băng bó xong để ra
gặp khách.
Kaixi nhỏ giọng trả lời chồng của mình: "Sau khi anh ra ngoài thì em lại nhịn
không được, cho nên đánh nó thêm một trận."
Eisen nghe vậy sửng sốt một chút, hỏi: "Vậy bây giờ người đâu?"
"Không kịp giúp nó băng bó, trước hết đang bỏ dưới tầng hầm."
Thật ra lửa giận lớn nhất không phải của người làm cha là Eisen, mà là người
làm mẹ như Kaixi.
Trong góc nhìn của ngài Eisen, là con trai mình đổ đốn dùng tên của mình ra
bên ngoài làm càn.
Trong góc nhìn của phu nhân Kaixi, không chỉ con trai mình đổ đốn, cô còn
đồng thời phải tiếp nhận việc chồng mình bị vu oan mà phẫn nộ, chồng của
mình vậy mà trở thành người nổi tiếng trong cả một phố cửa hàng điểm tâm, là
vợ sao có thể chịu đựng loại nhục nhã này!
Nghe được đối thoại của cậu mợ sau lưng, Karen không khỏi hơi kinh ngạc, lần
này Richard thật sự là triệt để làm lớn chuyện, thế mà thành công kích thích tấm
lòng thương yêu con cái đã ngủ say từ lâu của cha mẹ mình.
Nhưng mà ngay lúc Karen nghĩ rằng cậu Eisen sẽ thả Richard ra, lại nghe được
cậu Eisen đáp lại thế này:
"Vậy trước tiên cứ dùng bữa tối, chờ sau khi bữa tối kết thúc thì xuống tầng
hầm tiếp tục."