Trung tâm của một vùng đất băng tuyết bao phủ, một vết nứt bỗng nhiên xuất
hiện, lớp băng dày bị đẩy lên, một Thần Điện cổ xưa từ từ trồi lên từ phía dưới.
Nơi này, vốn đã không còn sinh mệnh sót lại, vị Chủ Thần mà nơi Thần Điện
này thờ phụng, truyền thừa đã sớm đứt gãy, trên thế gian, cũng không còn tín đồ
nào tồn tại.
Nhưng mà gió tuyết xung quanh vào lúc này ngưng tụ, hiện hóa ra từng người
khổng lồ mặc áo giáp, làm đội nghi lễ; phía trên, càng có hư ảnh của từng con
yêu thú xuất hiện, nhẹ nhàng lượn quanh.
Rất nhiều chi tiết đã từng tồn tại, xuất hiện với phương thức của những hư ảnh.
Có lẽ cũng không ai sẽ biết, ơ nơi cấm địa của sinh mệnh, vậy mà hôm nay, xuất
hiện một Thần Điện đang say ngủ.
Trong vô số tháng năm, trải qua kỷ nguyên biến chuyển, nó vẫn luôn tại, lưỡi
đao chạm khắc của thời gian, giống như không bào mòn nó được một chút nào.
Bao gồm một chuỗi dấu chân phía ngoài bờ tường Thần Điện, và một bãi chất
lỏng không biết là gì đọng lại ở góc chân tường.
Chỉ cần liên quan đến nó, bất kể là quá khứ, hiện tại, hoặc là tương lai, đều sẽ
trở thành vĩnh hằng.
Cùng với tiếng động ầm vang không ngừng vang lên khi cổng lớn của Thần
Điện đang từ từ mở ra, chương nhạc trang nghiêm vang lên, tiếng động xung
quanh, nhưng ở trong cơn bão tuyết càng dữ dội phía ngoài, lại im ắng như vô
hình.
Đây là một Thần Điện bỏ trống, là nơi mà Thần nghỉ lại;
Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện.
Nó đang chờ đợi,
Chờ đợi chủ nhân của nó …trở về.
...
Pall còn đang khóc thút trong ngực Connor, Kevin thì nằm trên bệ cửa sổ, nó
cũng không thèm để ý vết cào trên người mình, dù sao cũng là Pall cào, không
đau.
Kevin nghiêng đầu chó, nhìn về mặt trăng trên bầu trời phía ngoài cửa sổ.
Nó nghĩ tới buổi tối nọ, cái tên Karen kia mang đến hai chai bia, cùng mình
nhìn mặt trăng.
Hắn không phải một người dễ sống cùng, hắn tự tư, hắn đa nghi, hắn cẩn thận,
nhưng cùng lúc, trên người hắn lại bao gồm mặt trái ngược của những tính cách
này.
Bây giờ cái tên từng ngắm trăng cùng mình, lại từng nhìn thấy những chuyện
xưa liên quan đến mặt trăng trong nội tâm mình kia … cũng đã không có.
Nếu như thời gian có thể quay lại mà nó, nó có lẽ sẽ đi nói cho hắn biết, không
nên rời khỏi thành phố La Giai, phong cảnh phía ngoài thật ra cũng không có gì
quá đẹp mắt.
Bởi vì sau khi nhìn một chút, phong cảnh có lẽ vẫn còn, nhưng người lại không.
Ha ha.
Trên miệng chó của Kevin nở nụ cười.
Nó lại cố gắng nghiêng người, để cho Pall không trông thấy.
Trật Tự, phải quay về rồi.
Nhưng vị Trật Tự này, cũng không phải là vị mà mình từng quen biết kia.
Kevin bỗng nhiên thu nụ cười lại, mắt chó chớp chớp, vậy mà xuất hiện một
chút ướt át.
Nó từng rẩy vô số lần ở dưới chân của Thần Trật Tự đời trước, có lẽ trên đời
này không có bao nhiêu người có thể biết rõ hơn nó, vị tồn tại chí cao vô thượng
kia, cụ thể khủng bố đến mức nào rồi;
Nhưng vị kia, ngươi giúp hắn làm chuyện gì, chỉ cần làm xong việc, hắn cũng
sẽ phản hồi lại cho ngươi.
Khi mình hoàn thành mệnh lệnh của hắn, lúc mình cẩn thận từng li từng tí đưa
ra lời ám chỉ, phải chăng có thể thực hiện lời hứa giúp mình giải quyết Hải
Thần, hắn đang ngồi chơi với con gái của mình, sau khi đưa cho con gái một
viên kẹo, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nói:
"Đi thôi."
Vận mệnh của vị Chủ Thần, cứ như vậy mà được quyết định.
Đơn giản … giống như bây giờ đi ra ngoài mua một gói thuốc lá.
Về phần tên này, ngược lại là cũng có ưu điểm giống vị kia, ngươi chỉ cần tận
tâm tận lực trợ giúp hắn, hắn sẽ cho ngươi hồi báo.
Ranedal từng là Thần cũng biết rất rõ ràng, chuyện "Thực hiện lời hứa" nhìn
như là đạo lý đương nhiên, thật ra cũng không thông hành thế giới trên này, nhất
là trong lúc địa vị và thực lực của hai bên chênh lệch nhau rất xa, rất có thể sẽ
trở thành hi vọng xa vời.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một cái chân chó của Ranedal bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt của nó lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nó cảm ứng được một khí tức quen
thuộc, nó dám đánh cược, trên đời này, không, xem như là trong kỷ nguyên
trước, phần lớn Thần linh cũng không biết nguồn gốc của khí tức này!
Bởi vì nó đến từ một bá chủ đã thất lạc, phe của vị bá chủ kia vốn tham gia
Thần chiến, nhưng vị bá chủ kia, cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường,
bởi vì dấu hiệu tốt nhất để đánh dấu cho một thời kỳ kết thúc chính là việc vị bá
chủ kia đã biến mất!
Nhưng nó từng lần theo dấu vết của vị bá chủ kia, ở một nơi Cấm khu cực hàn,
nó còn từng để lại một chút “dấu ấn” của mình ở trong góc tường.
Bởi vì vị bá chủ kia, giống như hắn, đều đã từng truy cầu Thời Gian cấm kỵ.
"Vĩnh Hằng… Vĩnh Hằng … Khí tức của Vĩnh Hằng…."
Ranedal há rộng miệng chó ra, kém chút ngã lăn xuống từ trên bệ cửa sổ:
"Cho nên, Thần Vĩnh Hằng, vốn cũng không thất bại?"
...
Trong hang động.
Memphis dựa vào cái cổng đá, làn da trở nên trắng bệch, dưới sự bao phủ của ô
nhiễm Thần tính, ông ta đã chìm vào hôn mê, miêng nói lời hoang đường:
"Karen …cậu sẽ chờ cháu ra … sẽ không để cháu lại ở đây…."
Một sợi tơ màu đỏ rời khỏi cơ thể ông ta, từ từ kéo dài, cuối cùng, chui vào cái
bãi màu đen như dầu hỏa hình người đang ngọ nguậy kia.
…
"Ầm!"
Một sợi xích màu đỏ, phá vỡ giam cầm ở trên, rủ xuống, xuất hiện trước mặt
pho tường.
Trong miệng của pho tượng, cũng có một sợi xích màu đỏ thẩm thấu ra, hai sợi
xích bắt đầu xen lẫn và hội tụ vào nhau.
Pho tượng bắt đầu cắn xé, bắt đầu quơ cánh tay to lớn, nhưng nó lại không cách
nào bắt lấy sợi xích màu đỏ này, càng không cách nào kéo đứt nó.
Đây là một sự ràng buộc, "Karen" trước kia từng bị sự ràng buộc này dằn vặt
đến chết, Eisen từng vì sự ràng buộc này mà nổi điên.
Thật ra thì phương thức đơn giản nhất để cắt đứt sự ràng buộc này chính là giết
chết người thân ràng buộc gần với mình nhất.
Eisen đã hôn mê, có thể nói, giết chết ông ta bây giờ vô cùng nhẹ nhõm, nhưng
vấn đề là, pho tượng, cũng chính là cơn nghiện đói bây giờ còn chưa hoàn toàn
nắm giữ quyền chỉ huy của cơ thể này.
Cho dù thanh tiến độ đã gần đầy một trăm phần trăm, nhưng chỉ cần nó còn
không triệt để nuốt chửng Karen, vậy thì nó cũng không thể xem như là thành
công.
Xiếng xích màu đỏ bắt đầu kéo lên,
Phía dưới có một người thanh niên trẻ tuổi đang hôn mê, trong ngực người
thanh niên trẻ tuổi, còn có một chiếc lông vũ màu đen.
Thời gian dần trôi qua,
Xiềng xích màu đỏ phá ra khỏi cái miệng lớn.
Mà pho tượng to lớn ở phía dưới phát ra một tiếng gào thét cực kì không cam
lòng và phẫn nộ!
"Rống!"