“Ừm.” Karen ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm một bình nước hoa, nhỏ lên
trên mu bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa phía dưới lỗ mũi của mình.
“Trời ạ, cậu thế mà lại bắt đầu dùng nước hoa, sinh hoạt của quý tộc làm cậu
biến chất nhanh như vậy sao.”
“Bị phân ngựa ám mùi một chút, nhưng tạm thời không muốn tắm rửa thay
quần áo.”
Mùi nước hoa này rất giống tinh dầu, có thể dùng tạm.
“Được thôi, thật ra mùi phân ngựa cũng không khó ngửi như vậy, nhất là ở thời
đại kia của ta, lúc ô tô còn không xuất hiện, tất cả mọi người dùng xe ngựa để đi
lại, chúng ta đều quen mùi phân ngựa thơm ngát.
Cho nên, đến bây giờ ta vẫn rất chán ghét mùi khói xe ô tô, thật là kỳ lạ!”
“Nếu như hôm nay vị thân vương Henry kia theo kịp thời đại mà chọn lái xe thì
đại khái hắn sẽ không phải chết.”
“Ta cảm thấy lời này của cậu đang ám chỉ ta.”
Cửa phòng ngủ bị gõ vang,
Karen đi đến mở cửa, đứng ở cửa chính là Berger.
“Thiếu gia, người của vương thất đến, là thân vương Lloque điện hạ dẫn đội.”
“Được rồi, ta đã biết.”
Karen đóng cửa lại, những chuyện nghênh đến tiễn đi khách khứa đến từ bên
ngoài này tạm thời không cần anh phải ra mặt.
Pall vừa nhai nuốt cá khô chiên giòn vừa nói: “Thân vương Lloque bình thường
chính là Thái tử.”
“Nữ vương 95 tuổi à?”
“Đúng vậy, cho nên thái tử điện hạ cũng hơn bảy mươi.” Pall nói: “Báo chí
Ruilan cực kỳ thích trêu chọc tuổi tác của vị thân vương Lloque này.”
Lúc này, tiếng ô tô vang lên, chỉ là không phải truyền đến từ phía trước lâu đài
cổ mà là từ phía sau của lâu đài.
Karen đi đến trước bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới, phát hiện chỗ đó có một đội xe
đỗ lại.
Lúc này Pall cũng nhảy lên bệ cửa sổ, giải thích nói:
“Lễ nghi của Vương thất, lúc đi vào đất phong của phong thần phải xuống xe từ
phía sau. Dựa theo truyền thống thời cổ đại chính là phong thần cần bày trận
bảo hộ vương thất ở phía trước, vương thất thì xuống ngựa ở phía sau trận của
phong thần, à, đương nhiên, bây giờ là xuống xe.
Diễn biến cho tới bây giờ chính là đội ngũ của vương thất tiến vào trong nhà
của phong thần, không thể xuống xe từ phía trước mà phải đi vòng qua đến
đằng sau mới có thể xuống. Buồn cười không?”
“Vẫn được.”
Đúng lúc này, cửa xe của một chiếc Santland bị mở ra, thảm đỏ đã được trải ra.
Ngay sau đó,
Một lão giả hơn bảy mươi được hai người hầu nâng đỡ hai bên trái phải đi
xuống xe, nhìn dáng vẻ ông ta đi đứng run rẩy, đây là ngay cả gậy chống đều
không chống được nữa.
Ở phía dưới, Ông Anderson dẫn theo người nhà Ellen cùng nhau hành lễ với
thân vương Lloque, Ông Anderson còn tiến lên làm nghi lễ chạm mặt chào hỏi
với thân vương Lloque
“Thoạt nhìn như là tới tham gia hôn lễ.” Karen nói.
“Dù sao người đã chết.” Pall không cảm thấy kinh ngạc: “Người chết đương
nhiên không quan trọng bằng lễ tiết của người sống.”
“Ông ta đến đây thật sự là vì điều tra sao?” Karen hỏi.
“Đến tỏ thái độ.” Pall nói thẳng: “Thay mặt vương thất tỏ thái độ với gia tộc
Ellen: Vương thất tin tưởng cái chết của thân vương Henry không có quan hệ
với gia tộc Ellen.
Mặt khác, cái này lại có liên quan đến một truyền thống khác của vương thất, đó
chính là nếu thành viên vương thất không phải chết bình thường tại nơi khác thì
tang lễ của hắn nhất định phải xử lý tại chỗ đó, không thể chở thi thể về hoàng
cung.
Lúc đầu ngụ ý là khai thác thời đại, thành viên vương thất nếu chết trận ở bên
ngoài thì cần một lần nữa đánh lại, xử lý tang lễ trên lãnh thổ của kẻ địch. Còn
bây giờ đã chỉ còn lại hình thức.”
“Tức là muốn xử lý tang lễ thân vương Henry ở trang viên Ellen rồi?”
“Đúng vậy, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân để thân vương Lloque đích thân
tới đây.”
Pall duỗi móng vuốt ra, ấn theo cánh tay Karen: “Đến nghề của cậu.”
Karen cầm móng vuốt của Pall xuống dưới, lại vỗ cánh tay của mình, nhắc nhở:
“Lần sau ăn xong cá khô xong không rửa tay thì không cho phép đụng tôi.”
***
“Thiếu gia, đây là điều trần đã được thương lượng xong.” Sau khi Ông
Anderson kết thúc cuộc gặp với thân vương Lloque đã lập tức viết xong điều
trần, đưa cho Karen nhìn.
Có ba điều rất đơn giản:
Điều thứ nhất là vương thất và gia tộc Ellen thống nhất truyền ra ngoài khiển
trách hành vi hành thích thân vương Henry.
Điều thứ hai là lễ tang của thân vương Henry sẽ tổ chức tại trang viên Ellen,
thời gian chưa định, rốt cuộc muốn tìm bộ phận từ đầu trở xuống của thân
vương Henry về.
Điều thứ ba là nhà Ellen sẽ quyên góp tất cả chi phí tang lễ.
“Đầu thứ ba, là truyền thống sao?” Karen hỏi.
“Đúng vậy, thiếu gia, quyên góp tổ chức tang lễ hoặc là khánh điển của vương
thất, lúc trước là vinh quang cho phong thần. Còn bây giờ, chỉ là tốn trăm vạn
Rael để lấp liếm sự thật cũng là có lời.”
“Ừm.” Karen biết gia tộc Ellen không thiếu tiền bạc trần tục.
“Có đầu mối gì về thi thể chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có, người của vương thất, người của cục cảnh sát địa
phương và người hầu nhà Ellen đã phái đi ra rất nhiều người, vẫn đang lục
soát.”
“Được rồi, biết rồi.”
“À, đúng rồi, thiếu gia, còn có một điều không viết ở chỗ này, đó chính là vào
buổi chiều, thân vương Lloque sẽ đi bái tế mộ tổ nhà Ellen.”
“Bái tế tổ mộ nhà Ellen?”
“Ừm.” Ông Anderson suy nghĩ một chút để tìm từ: “Bởi vì nguyên nhân từ một
vị tổ tiên nào đó nên cả hai bên đều cho rằng có khả năng giữa nhà Ellen và
Gloria vương thất có lẽ sẽ có có một chút quan hệ huyết thống.”
“Bởi vì nguyên nhân là bá tước Recar sao?”
“Sự hiểu biết của thiếu gia đối với lịch sử của gia tộc Ellen thật sự rất sâu.”
Karen chỉ bức bích họa trong thư phòng, cười nói;
“Là chính các ngươi vẫn luôn rêu rao.”
Tổ tiên dám vẽ như thế, hậu nhân các người cũng dám tiếp tục treo lên như thế;
Đương nhiên, cái này cũng đúng là một chuyện cực kỳ vinh quang, nhìn xem, tổ
tiên chúng ta dám đi ngủ cùng nữ vương bệ hạ!
“Bởi vì Gloria đệ tứ kế thừa ngôi vị Gloria đệ tam, chính là nữ vương được sinh
lúc hơn ba mươi tuổi. Mà khi đó, giữa nữ vương và tổ tiên có một ít quan hệ.
Chỉ là cái này tạm thời không thể nói chính xác, bởi vì lúc ấy chồng của nữ
vương là thân vương Siko thật ra vẫn là còn sống.”