làm nũng thì sẽ giải quyết rất dễ dàng."
"Có một số việc trong lòng ta rất rõ ràng, nhưng ngươi có thể đừng bảo ngay
thẳng như vậy hay không?"
"Gia thế vốn chính là một trong những năng lực của bản thân, có gì mà ngượng
ngùng, thản nhiên một chút đi, Karen cũng thường xuyên lợi dụng gia thế của
Wilker và Muri khi ở bên ngoài để tạo áp lực cho đối phương."
"Được rồi tốt, cậu hẳn là giới thiệu cho ta một vài chuyện về nhóm hội trong
tiểu đội."
"A, thật ra thì cũng đơn giản lắm, đó chính là thời điểm khi Karen vừa mới
thành lập cái tiểu đội này, chia ra làm ba phái hệ, người bản địa ở thành phố
York và người ở đại khu khác; ta và Memphis, thuộc về diện theo vào cửa sau,
xem như giúp đỡ người quen, Alfred thật ra cũng xem như diện người quen.
Cái này đến bây giờ cũng vẫn áp dụng như cũ.
Cậu nhìn xem sau khi Wilker gia nhập thì có phải đám người Blanche và Mas
bọn họ đi lại với nhau tương đối gần không, bởi vì bọn họ đều thuộc diện người
ở đại khu khác.
Sau khi cậu gia nhập vào, có phải khá thân thiết hơn với mấy người chúng ta
hay không, bởi vì chúng ta là người bản địa, cũng có thể gọi là người quen.
Có điều về sau, ta phát hiện lại xuất hiện phái hệ mới."
"Phái hệ mới?"
"Đúng vậy, mấy phái hệ trước đó đều là do các đội viên trong tiểu đội của
Karen tạo ra, thật ra thì giới hạn cũng không phải là rất rõ ràng, chủ yếu là theo
thói quen nên sẽ cùng ngồi ăn cơm hoặc đi dạo; nhưng phái hệ mới, là lấy
Karen làm tâm điểm, khuếch tán và bao trùm ra phía bên ngoài."
"Đội trưởng Karen tự mình khuếch tán? Ngài ấy tự tạo phái hệ trong tiểu đội
của mình?"
"Ừm, cậu có thể giải thích thành phái hệ dòng chính."
"Tại sao phải làm như vậy?" Leon đã từng đảm nhiệm lãnh đạo trong một
phòng làm việc nhỏ cảm thấy rất khó hiểu đối với loại hành vi gây bất lợi cho
sự đoàn kết tập thể này của Karen.
"Chuyện này thì ta cũng không rõ ràng, nhưng quả thật là như vậy, Alfred là
thuộc về người trong hệ sớm nhất, sau đó là Ventura và Muri."
"Ventura và Muri? Phái bản địa và phái nơi khác đều có người gia nhập à."
"Đúng đấy, ta rõ ràng cảm giác được, trong một khoảng thời gian, thái độ của
Ventura và Muri đối với Karen, hoàn toàn khác nhau.
Lần này, ta cảm giác Philomena, giống như cũng biến thành phái hệ dòng chính,
ta nói đó là hình như, dù gì thì lần này cậu cũng thấy ngoại trừ Muri vàVentura
cùng đi theo Karen về trang viên nghỉ ngơi, còn có thêm cả Philomena."
"Vậy thì làm thế nào mới có thể trở thành phái hệ dòng chính?"
"Chuyện này, khó mà nói, nhưng mà hẳn phải có liên quan đến năng lực và sự
trung thành."
Richard vừa trò chuyện vừa lái xe, trời mưa con đường có chút kẹt xe, cho nên
mặc dù hôm nay tan tầm tương đối sớm, nhưng lúc đến Phố Hồng Diệp, đã là
hoàng hôn, cơn mưa rất lớn lúc trước cũng đã ngừng.
Khi lái vào con phố điểm tâm này thì Leon rốt cuộc cũng đã hiểu ra được cái
chốn “thanh tẩy tâm linh” trong miệng của Richard là nơi nào.
Cậu ta không phải là chưa từng trải qua việc này, mặc dù gia giáo trong nhà vô
cùng nghiêm khắc, nhưng với thân phận và địa vị của cậu ta, chắc chắn cũng sẽ
không thiếu cơ hội này, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng sẽ không tới cửa hàng
điểm tâm để vui chơi.
Hít sâu, lại thở ra một hơi, Leon cố hết khả năng để ánh mắt của mình không trở
nên cứng ngắc như vậy.
"Ta cực kỳ thích tới đây vào khoảng thời gian này, cậu nhìn xem mấy cửa hàng
điểm tâm ở ven đường đi, bản hiệu của chúng, ánh đèn của bọn chúng, những
người đứng sau cánh cửa thủy tinh, tất cả, đều cho người ta một loại cảm giác
cực kỳ thoải mái dễ chịu lại tò mò và mông lung.
Cậu nhìn xem, đúng không?"
"Đúng đúng đúng."
"Rảo bước ở nơi này, tựa như là đang cất bước ngắm phong cảnh, cảnh sắc nơi
này, thật sự không có chút nào kém với mấy khu ngắm cảnh, ừm..." Richard hít
sâu một hơi, "Con người, mới là phong cảnh đẹp nhất."
"Ta mời cậu đi uống trà nhé, ở đó có phong cảnh tốt hơn."
"Uống trà? Không, ta thích ở nơi này, ta mê muội bởi sức hút của nơi đây."
"Sở thích của cậu thật kỳ lạ."
"A, ta bỗng nhiên nhớ lại, hôm nay hình như là sinh nhật của cha ta."
Leon ước gì mau chóng rời đi nơi này, nghe vậy ngay lập tức chặn lời nói: "Vậy
sao cậu vẫn chưa về nhà để tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cha mình đi?"
Richard lắc đầu, nói: "Bạn bè thì vẫn quan trọng hơn!"
Leon: "Ta cảm thấy, cha của mình thì vẫn quan trọng hơn, đương nhiên, cậu có
thể nói như vậy, ta cũng cực kỳ cảm động, dù gì thì chúng ta cũng trong phái hệ
người quen, đúng thế."
"Cha ta từ sau lần trực tiếp đến phiên tòa đó, lại không biết đã chạy đi đâu, bây
giờ chắc chắn ông ấy không có ở nhà, ta trở về cũng không chúc mừng sinh
nhật cho ông ấy được.
Vẫn là dẫn cậu đến ăn điểm tâm thì hơn, ha ha."
Richard đậu xe lại, ra hiệu Leon cùng mình xuống xe.
Leon cau mày, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo Richard cùng nhau xuống
xe, cậu ta cũng không để ý đến việc cùng đi vui chơi với Richard, nhưng cậu ta
cực kỳ khó chịu với việc vui chơi ở nơi thấp kém như vầy.
Hai bên đường của phố Hồng Diệp đều là cửa hàng điểm tâm, giữa cửa hàng và
mặt đường ở chút chênh nhau, cần phải bước xuống bậc thang để vào trong.
Bởi vậy, từ bên ngoài đi qua hoặc là lái xe đi ngang, có thể "Ở trên cao nhìn
xuống" mà xem xét tình huống ở trong