"Không có, tôi vẫn quyết định vào nhà ngồi chơi một chút, ăn chực bữa tối, cậu
cứ ngủ trước đi."
"Ừm, được rồi."
Richard rất thoải mái, trực tiếp kéo chăn đắp lên bụng rồi đi ngủ.
Karen thì ngồi trên bàn đọc sách của Richard, lấy quyển trục ra, đưa tay đặt ở
phía trên, bắt đầu "Đọc" Rubik Thuật Khóa mà Richard vừa mới sao chép cho
mình.
Khoảng chừng ba giờ trôi qua, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Karen nắm chặt bàn tay, khối rubik vốn đang lơ lửng trong lòng bàn tay của anh
cũng biến mất theo.
Ngay sau đó, Karen lại tùy tiện mà cầm lấy một quyển sách trên bàn, giả bộ như
mình đang đọc.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, là phu nhân Kaixi.
Phu nhân Kaixi trước hết là nhìn thấy con trai nhà mình đang nằm ngáy o o trên
giường, sau đó là thấy Karen đang ngồi nghiêm túc đọc sách.
Tư thế ngủ của con trai nhìn mình trông rất tệ, miệng há lớn, tứ chi mở ra; trên
người Karen thì được vẩy lên ánh nắng vàng buổi chiều tà chiếu hắt vào từ khe
cửa sổ, thấy thế nào cũng rất sáng sủa.
Kaixi mím môi, cô rất muốn gọi chồng mình qua đây, đánh cho con trai mình
một trận ngay bây giờ.
Dù sao thì có vẻ như sau khi chồng mình đánh con trai thì bệnh tình của ông ấy
thật sự chuyển biến tốt đẹp hơn trông thấy.
Đứa con này, nên đánh.
"Karen?"
"Phu nhân."
Karen đứng người lên, chào hỏi Kaixi.
"Ông nội của Richard đã về, muốn hai đứa xuống dưới, đi xuống tầng hầm."
"Được rồi, để tôi gọi Richard."
Richard bị Karen đánh thức, ngủ mấy giờ đã khiến cho tinh thần của cậu ta khôi
phục lại không ít, nhưng vừa nghe đến ông nội bảo cậu ta xuống tầng hầm, mặt
Richard ngay lập tức nhăn lại.
Karen cùng với Richard đi xuống lầu, ra hiệu Richard đi xuống tầng hầm, chính
anh thì bước đến ghế sô pha trong phòng khách.
Lúc này, phu nhân Đường Lệ cầm trong tay một cái thìa bước ra khỏi nhà bếp,
nói với Karen: "Karen, cháu cũng xuống tầng hầm đi, ông nội Richard đang
huấn luyện cho nó đấy, cháu cũng tham gia đi."
"Phu nhân, việc này cũng không thích hợp lắm." Karen theo bản năng mà từ
chối.
Không phải vì anh ngại ngùng, mà là Karen thực sự cảm thấy không cần phải
như thế.
"Có việc gì không thích hợp chứ, việc nên mà!” Phu nhân Đường Lệ chỉ cái thìa
về phía cửa tầng hầm, ra lệnh, "Đi!"
Kaixi đứng ở bên cạnh, mở miệng nói: "Đi thôi, Karen, không cần khách sáo."
Tôi thật sự không có khách sáo.
Phu nhân Đường Lệ thấy Karen còn đứng yên bất động, đi về phía Karen,
Karen không có cách nào khác, chỉ có thể bước về phía tầng hầm.
Cửa tầng hầm đang mở, dù sao thì người ở trong nhà phía trên cũng đều là
người trong giới giáo hội, không cần thiết phải che giấu.
Đi tới cửa, Karen trông thấy trong tay ông Deron đang bưng một tách trà ngồi ở
trên ghế sa lon, Richard thì quỳ chân ở trên thảm,
Trên thảm xuất hiện một cái vòng tròn màu đen
Một khối rubic đang tự chuyển động trước mặt của ông Deron, Richard thì ngồi
trong tâm của vòng tròn màu đen, vẻ mặt hết sức đau khổ.
Đây là huấn luyện, đồng thời cũng là đang chịu ngược đãi;
Nhưng nhiều khi, chịu ngược đãi đúng là phương thức học tập nhanh nhất.
Karen gõ cửa một cái, ông Deron liếc mắt nhìn qua, làm một động tác "Xuỵt"
với Karen, sau đó chỉ chỉ bên cạnh người Richard, ra hiệu Karen đi tới.
Ông ấy đương nhiên cũng nghĩ rằng Karen đến để huấn luyện, sự thật, cũng quả
thật là như thế, mặc dù Karen là bị ép buộc.
Karen đi đến, trước lúc bước vào trong vòng tròn màu đen này, do dự một chút.
Ông Deron im lặng cười cười đối với Karen, an ủi Karen, ý là nói cho anh đừng
sợ.
Karen nhẹ gật đầu, đi vào trong vòng tròn, đi vào bên cạnh người của Richard,
học tư thế của Richard, quỳ xuống.
Mặc dù ông Deron ngồi ở trước, nhưng nói thế nào thì ông ta cũng là ông ngoài
của cơ thể này, xem ở trên mặt mũi của "Mẹ" mình, quỳ một chút cũng không
tính là thiêt thòi.
Karen cảm giác được có luồng năng lượng tinh thần vô hình đang ngưng tụ ở
bên cạnh mình, giống như là đang tập kết, chuẩn bị tiến hành tấn công.
Mà lúc này, Richard bỗng nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của mình, Richard đã
tiến vào trạng thái ảo cảnh, bây giờ cậu ta nhắm nghiền hai mắt, nhưng cậu ta là
bỗng cảm giác được bên người một người đáng để tin tưởng, vô ý thức muốn
tìm kiếm chỗ dựa.
Karen không có đẩy cậu ta ra, mà là cũng nhắm mắt lại.
Bên trong bóng tối, Karen giống như trông thấy Richard đáng thương đang quỳ
bất lực ở đó, bốn phía xung quanh Richard, đủ loại ảnh quỷ méo mó đang
không ngừng tru tréo và lôi kéo cậu ta.
Bên cạnh Karen, cũng xuất hiện tình huống như vậy, nhưng khi bọn chúng tới
gần mình với ý đồ đối xử mình giống với Richard thì bên người của Karen hiện
lên một vách ngăn màu đen bóng. Hoàn toàn tách rời bọn chúng ra.
Điều này có nghĩa loại huyễn cảnh với sức tấn công tinh thần ở mức độ này,
thậm chí đều không thể phá vỡ phòng ngự nội tâm của Karen, tựa như là lá rụng
rơi xuống ở trên cơ thể, cũng chẳng cần phải giơ khiên để đỡ?
Không chỉ không cần chủ động ứng phó, Karen còn phải khắc chế bản năng
phản kích của mình.
Ừm, ngăn cản hoàn toàn như vậy cũng không hay lắm, có cần thả lỏng để bọn
chúng tiến tới một chút?
Ngay lúc Karen đang suy nghĩ về việc này, Richard ngẩng đầu, giống như
"Trông thấy" Karen, cậu ta lập tức đứng người lên, chạy về phía Karen.
Vừa chạy vừa chảy nước mắt, giống như là một đứa em nhỏ bị người ta bắt nạt
chạy về tìm anh che chở.
Rất nhanh, Richard trực tiếp xông vào vách ngăn của Karen, đi tới bên người
Karen.
Hậu quả khi vách ngăn bị vợ đó là đám quỷ ảnh chen chúc nhau mà lao về phía
Karen.
Karen theo bản năng nhíu mày, bắt đầu tự vệ phản kích!
Một sợi xích màu đen bay lên từ dưới chân Karen, trong chốc lát một sợi hóa
thành mười sợi, trăm sợi, vây nhốt những ảnh quỷ kia, trong khoảnh khắc giết
sạch bọn chúng!
"Cách!"
Tách trà trong tay ông Deron nứt ra, nước trà và lá trà văng ra trên người ông
ấy.
Đồng thời, hơn một trăm sợi xích màu đen tràn ra từ trước người Karen, bắt đầu
lan ra trên tấm thảm, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ vách tường và trần nhà
tầng hầm, tất cả xiềng xích đều đang nhắm về phía ông Deron đang ngồi ở trên
ghế sa lon, giống như là từng con hung thú muốn nuốt chửng ông ta!
Karen mở mắt ra, trông thấy trên người ông Deron toàn là nước trà, lại ngắm
nhìn bốn phía, lúc này mới ý thức được có chuyện gì xảy ra, trong chốc lát, tất
cả xiềng xích màu đen thu về trong cơ thể, biến mất không còn thấy gì.
"Cậu."
"Thật xin lỗi."