che giấu, còn phải bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, tìm cơ hội để đào
ngũ trốn đi đào mộ cũng không dễ dàng, hiện tại Karen làm quan chỉ huy tập
đoàn quân, muốn làm chuyện gì thì đều có thể cực kỳ thong dong, công việc
bảo hộ văn vật tự nhiên là có thể triển khai toàn diện.
Mà Karen lại còn không e dè mà trực tiếp để hệ thống tình báo Đòn Roi Kỷ
Luật cung cấp vị trí tọa độ cho mình, tăng cường hiệu suất lục soát lên cực đại.
Càng có không ít gia tộc nghèo túng của Hoang Mạc Thần Giáo chủ động tới
chỗ Karen để cung cấp bí mật và manh mối, thậm chí có nhà nhờ Karen giúp
đào mộ tổ của nhà mình.
Thứ mà đám người này cần đơn giản là thẻ cư trú.
Bọn hắn hi vọng có thể đưa gia tộc di chuyển đến khu truyền giáo của Trật Tự,
có tư cách để định cư sinh sống.
Thật ra thì nếu muốn chuyển sang nơi khác sinh sống mà nói cũng không quá
khó, trực tiếp di chuyển là được, nhưng bọn hắn muốn là dựa vào thế lực của
gia tộc làm nền tảng để tiếp tục ở lại trong giới giáo hội, điều này không thể
không cần sự thừa nhận của Trật Tự.
Mà công việc này bên phía Trật Tự là do Đòn Roi Kỷ Luật phụ trách, vừa lúc
Karen có thể cho bọn hắn lời hứa hẹn.
Trên một điểm này thì Karen vẫn tốt bụng hơn đế quốc trong thế tục nhiều, bởi
vì anh là thật sự dự định hết lòng tuân thủ theo cam kết.
Ví như đế quốc Wien khi đứng trước việc thuộc địa giành lại độc lập, có đôi khi
không thể không rút quân khỏi một vài khu thuộc địa, tới khi đó cũng sẽ chả
thèm phản ứng đến những gia tộc phản bội bán mạng cho đế quốc để làm chó
săn kia, thậm chí sẽ chủ động nổ súng bắn giết đối với những lũ chó săn đang
than khóc hô hào muốn đi theo cùng.
Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu không phải là bởi vì Karen nhân từ, mà là Trật
Tự Thần Giáo vốn có kế hoạch thâu tóm hệ thống của Hoang Mạc, đưa một bộ
phận tín đồ trực hệ của Hoang Mạc đến khu truyền giáo của mình để tiến hành
phân hoá hấp thu và dung hợp vốn là chuyện mà Trật Tự Thần Giáo muốn làm.
Lôi kéo thêm thế lực của vài gia tộc, tạo ra thêm mấy ngọn núi nhỏ, dù sao cũng
tốt hơn những "Tín đồ di dân" của Hoang Mạc tập trung lại một chỗ, cầu xin
điều kiện đãi ngộ gì đó từ Trật Tự; tách bọn hắn ra, bọn hắn không chỉ sẽ vì
nịnh bợ Trật Tự mà giảm điều kiện của mình xuống, cũng sẽ càng chủ động
cạnh tranh để dâng lên truyền thừa mà Trật Tự muốn. Trong nhà khủng hoảng
tài chính thì đến lúc này cũng đã được dịu bớt, thời điểm gian nan nhất, tài
chính của đại khu gần như phá sản, Alfred, Wilker và Leon đã trải qua một
khoảng thời gian không mấy dễ chịu.
Bây giờ cuối cùng cũng đã vượt ra thời kỳ gian nan nhất, cải cách đi đến hồi
cuối, phe của Karen gần như đã hoàn toàn nắm giữ tất cả bộ ngành chủ yếu của
đại khu thành phố York.
Sau khi đợt chiến dịch này kết thúc, lấy được thành quả, Daan ra lệnh co vào,
một mặt là các bộ đều cần thời gian để thở dốc và chỉnh đốn, một phương diện
khác cũng là do bên phía Liên quân bị đợt tấn công này của Trật Tự khiến cho
vô cùng bị động, nên bắt đầu đưa thêm lực lượng mới đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu sau thì ở sa mạc sẽ bước vào
một thời kỳ giằng co mới.
Trận chiến tranh sa mạc này tựa như là một cái chiếu bạc, chỉ cần có người
muốn tiếp tục thì vĩnh viễn sẽ không phân ra thắng thua.
Nhưng những chuyện này đều không có gì liên quan đến Karen, anh nhận được
điều lệnh từ bộ chỉ huy, quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật sẽ rút khỏi chiến trường,
không phải đi chỉnh đốn để tái chiến, mà là về nhà.
Nhưng mà trước khi rời đi, Karen còn có một nhiệm vụ, anh được Daan điểm
danh yêu cầu đi tham gia một đợt "Đàm phán hoà bình" không có gì liên quan
đến hoà bình...
"Karen, ta đã xem bản thảo phát biểu rồi, rất không tệ, ta rất thích."
"Ngài hài lòng là tốt."
Nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên lúc ở Địa Huyệt Thần Giáo, giữa hai người chỉ đơn
giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, mà còn là cách nhau rất xa, hiện tại, Daan
hòa ái dễ gần đến nỗi ngỡ như là người cha của cô bạn học nữ bên cạnh nhà.
Dinah đưa nước trà đến, tách thứ nhất đưa cho Daan, tách thứ hai đưa cho
Karen.
Tất cả đều tự nhiên như vậy.
Nhưng đằng sau sự tự nhiên này lại có vô số thành tính xếp rất dày, trên đời này,
ngoại trừ thân nhân ra thì bất cứ những người nào đối xử tốt với ngươi thì cũng
sẽ không vô duyên vô cớ.
"Có vội lắm không?" Daan hỏi.
Dinah cười nói: "Chú, ngài đang nói gì đấy, đánh trận còn không sợ, còn sợ họp
hay sao?"
"Ta chỉ sợ việc họp." Daan cười nói, "Để cho ta ngồi ở chỗ đó, hoặc là đứng ở
đó họp mặt nói chuyện, ta sẽ cảm thấy không thoải mái, không có tự do bằng
khi ở trên chiến trường."
Karen: "Chính là bởi vì có ngài chỉ huy đánh thắng trận, người phát biểu mới
không cần phải sợ hãi."
Hội nghị đã đến giờ, Daan và Karen đứng người lên, chuẩn bị đi vào phòng
khách chính.
Trước khi đẩy cửa bước vào, Daan dừng bước, xoay người, nhìn về phía Karen
đứng ở sau lưng mình.
Vì tham gia hội nghị nên Karen cố ý mặc bộ thần bào mà Người Cầm Roi đưa
cho mình, rất lộng lẫy và có khí thế.
Daan nghiêm túc đánh giá Karen từ trên xuống dưới, không khỏi mà cảm khái
nói: "Thật sự là nhìn không ra, đây lại có thể là một vị quan chỉ huy của một tập
đoàn quân giành được nhiều thắng lợi như vậy trên chiến tuyến."
Ý của những lời này là hình ảnh cá nhân của Karen thật không giống như là một
kỵ sĩ; đồng thời cũng có thể lý giải rằng hình tượng và khí chất như vậy mà chỉ
làm kỵ sĩ thì quả thật có chút quá đáng tiếc.
Khi Karen đang chuẩn bị nói tiếp, lại nghe Daan lại nói một câu:
"Nhớ lại vị Giáo Hoàng Điên của Ánh Sáng vào một ngàn năm trước cũng đã
từng rèn luyện trong Ánh Sáng Thánh Điện Đoàn."
"Thật sao, vậy thì thật khó có thể tưởng tượng, một người như thế mà lại hủy đi
Ánh Sáng Thần Giáo."
"Đúng vậy, thật khó có thể tưởng tượng."
Daan mở cửa lớn ra, đi vào, Karen theo sát phía sau.
Các đại biểu của Trật Tự và Liên quân đã sớm ngồi chờ, Daan và Karen là hai
người cuối cùng tiến đến.