"Đúng thế." Karen nhẹ gật đầu, "Bởi vì ta biết sẽ rất không có ý nghĩa, nhưng ta
không hi vọng thật sự sẽ không có ý nghĩa như vậy."
"Ha ha, thằng nhóc, ngươi rất ngông cuồng."
"Người thân cận bên cạnh ta, đều cảm thấy ta cực kỳ cẩn thận."
"Cẩn thận? Có lẽ vậy, nhưng ta phát hiện, bây giờ ta có chút thưởng thức sự
cuồng vọng của ngươi, không khỏi làm ta nhớ tới lúc mình còn trẻ."
"Ta không cảm thấy những lời này của ngươi là đang ca ngợi ta."
"Vậy ngươi có tin hay không, về sau sẽ có một ngày, ngươi sẽ rơi xuống trong
hoàn cảnh giống như ta bây giờ?
Bọn hắn bây giờ đang muốn đẩy ngươi ra để làm hình ảnh đại diện, muốn biến
ngươi trở thành mặt nạ trong giai đoạn này của Đòn Roi Kỷ Luật đại khu,
nhưng nếu như chiều gió thay đổi, đến lúc bọn hắn cần chuyển hướng, phương
pháp đơn giản nhất đó gỡ cái tấm mặt nạ đã từng dùng này ra rồi ném nó vào
trong thùng rác.
Có lẽ qua mấy năm nữa thì sẽ đến lượt ngươi ngồi vào chỗ này.
Bọn hắn có rất nhiều phương pháp, để ngươi cũng không dám phản kháng, cũng
giống như ta vào lúc này, ta rõ ràng có năng lực để giết ngươi, nhưng ta không
thể thật sự ra tay, chỉ có thể nhìn ngươi đâm ngọn thương vào trong ngực của
ta."
Karen nhìn Dorford, nhẹ gật đầu, nói: "Ta tin tưởng trước lúc một người chết, sẽ
nói một chút lời lẽ chân thành, từ trong những lời mà ngươi vừa nói ta cũng cảm
nhận được một chút.
Nhưng có một vài lời ngươi đã nói sai.
Có lẽ có một ngày, ta sẽ rơi xuống giống cục diện giống như ngươi, nhưng ta
tuyệt đối sẽ không rơi vào trong hoàn cảnh giống như ngươi."
Dorford nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, hỏi: "Ngươi sẽ làm thế nào?"
"Ta sẽ phản kháng."
"Vậy còn người nhà của ngươi thì sao?"
"Người nhà của ta sẽ hi vọng ta phản kháng, ta sẽ dốc hết toàn lực để bảo hộ
người nhà của ta, bởi vì trong mắt của ta, người nhà là ở vị trí thứ nhất, nhưng
ta rõ ràng hơn, người nhà được ta bảo vệ cũng sẽ mãi mãi ở phía sau ủng hộ ta,
bọn hắn sẽ không hi vọng ta chịu uất ức."
Khóe miệng của Chủ giáo Dorford run rẩy, nói:
"Ngươi có biết hay không, những lời mà ngươi vừa nói với ta, sẽ đặt ngươi vào
tình thế rất nguy hiểm, mặc dù Bern hạ cấm chế, nhưng ta vẫn là có tỉ lệ nhất
định có thể thử giết chết ngươi trước lúc hắn kịp xuống đây."
Karen lắc đầu, nói: "Sẽ không, bởi vì ngươi rất rõ ràng, thật ra không chỉ có
người bên ngoài, bao gồm cả người nhà của ngươi, đều hy vọng bây giờ ngươi
có thể chết, để đổi lấy cơ hội tiếp tục sống cho bọn họ. Người nhà và người nhà,
là có sự khác nhau, là chủ của một nhà, ngươi cũng không có vận hành cái nhà
này tốt lắm."
"Ngươi..."
Karen giơ Ngọn Thương Trừng Phạt trong tay lên, đâm về phía ngực của
Dorford.
"Phốc!"
Mũi thương tiến vào trong cơ thể của Dorford, sức mạnh của nó bắt đầu khuếch
tán ở trong cơ thể ông ta, điên cuồng phá hoại cơ thể và linh hồn.
Chỉ có điều dù sao nó cũng là vũ khí được ngưng tụ ra, trên phương diện xúc
cảm khi cầm nắm vũ khí thì quá kém, nếu so sánh hơi quá một chút thì tương tự
với sự khác nhau khi dùng đũa và dùng hai cái que cuộn lại từ vải để ăn cơm.
Sau khi Thanh kiếm Lưu Tư đã gãy mất lúc chiến đấu với tên thanh niên lưng
còng kia, Karen vẫn luôn cũng không kịp tìm kiếm một món vũ khí mới, bây
giờ anh đã có một cách suy nghĩ khác.
Lúc chọn lại vũ khí, có thể chọn một bộ, một bộ này cũng không chỉ bổ sung
nhau trên mặt tính năng, mà là đơn giản cân nhắc trên phương diện thuận tiện.
Trong nhà có cái tủ lạnh mà Lão Saman để lại đã được Kevin cải tiến, bên trong
có thể đặt một món tốt nhất, hoặc là cũng có thể là món vũ khí đắt tiền nhất,
giống như đại kiếm hoặc những loại vũ khí tương tự không tiện để mang theo
bên người.
Trừ cái đó ra, trên người mình cũng nên mang theo một món vũ khí vừa tay.
Kiểu vũ khí như dao găm, Neo và Philomena đều cực kỳ thích dùng, nhưng
phong cách chiến đấu của Karen cũng không thích tiếp cận trực tiếp và liều
mạng ngay từ đầu.
Ngược lại là loại vũ khí kiểu vòng tay có thể biến thành trường kiếm kia do
Anita của Tộc Thủ Mộ sử dụng, để Karen cảm thấy rất thích, dùng trong lúc
khẩn cấp cũng rất thích hợp.
Để Alfred đi sắp xếp đi, nên mua thế nào tùy anh ta phụ trách.
Chủ yếu vẫn là do vũ khí vừa tay giá rất đắt, giá được thổi lên rất cao, cho đến
tận nay, một món vũ khí mà Karen có là được tặng, còn là do công chúa Ophelia
tặng.
Theo lý thuyết thì vũ khí mà Đảo Ám Nguyệt rèn đúc cực kỳ phù hợp với thói
quen sử dụng của Karen, nhưng Karen thật đúng là không tiện để lại mặt dạn
mày dày mà đến hỏi người ta thêm món thứ hai.
Cũng không thể nói trực tiếp với người ta rằng, thanh kiếm thứ nhất chất lượng
không tốt, đã gãy mất, ngươi đổi lại cho ta một thanh khác đắt tiền hơn?
Trong lúc bất tri bất giác thì Karen đã thất thần.
Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, mới chú ý tới một con hung thú toàn thân bao
phủ bởi vảy giáp màu đen ở trước mặt đang cúi đầu mà nhìn mình.
Mà lại, có lẽ nó đã nhìn một khoảng thời gian, chỉ có điều là do mình vẫn chưa
có phản ứng gì.
Trong góc nhìn của con hung thú do Chủ giáo Dorford đang hóa thân thành này,
Karen đang dùng một loại phương thức đặc thù để ngăn cách liên hệ giữa tinh
thần với phía bên ngoài, mang đến tác dụng bảo vệ bản thân, bây giờ ánh mắt
của Karen kết nối với ánh mắt của mình, có nghĩa rằng biện pháp tự bảo vệ của
hắn đã không chịu nỗi.
"Thật ngại quá."
Karen nói ra câu này với con hung thú trước mặt.
Mặc kệ như thế nào, lúc nãy thất thần là do lỗi của mình, mình hẳn là nên tôn
trọng sự nỗ lực của người ta.
Trong cổ họng của hung thú phát ra tiếng gầm nhẹ, dưới chân, từ một màu đen
kịt dần dần chuyển biến thành dung nham của Địa Ngục.
Karen có chút tò mò mà nhìn chằm chằm vào mặt đất, trước đó không phát
hiện, vị Chủ giáo này nhìn có vẻ như là một vị gia chủ tệ hại, vậy mà trên
phương diện nghệ thuật còn có một ít thiên phú.
Cảm giác đốt cháy bắt đầu tràn tới, một làn sóng tiếp nối một làn sóng, mang
đến cảm giác cháy bỏng khiến người ta ngột ngạt;