“Chìa khóa ở trên xe.”
“Được, tôi đã biết, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Karen ngồi vào trong xe, Alfred điều khiển xe quay đầu, cũng không đợi xe
tang của Dincom, chạy thẳng về hướng chung cư.
***
“Thiếu gia, tôi cảm thấy ngài không cần để ý chuyện này quá, bị vị đội trưởng
kia phát hiện ngài không giống bình thường, đây không phải nói rõ ngài là một
vị không giống người bình thường sao?”
“Tôi không để ý chuyện này, việc tôi để ý chính là ngoài việc ngồi ở chỗ khéo
léo kia ra, tôi không có sự lựa chọn khác.”
“Hóa ra là thiếu gia nghĩ đến chuyện này.”
“Khi Dincom bị vệ sĩ của Elith đẩy ngã, thực ra tôi đã nhìn thấy, nhưng tôi
không làm được gì cả.”
“Bọn họ đã đều đã chết, một người cũng không còn, đây là kết quả của việc
chọc giận thiếu!”
“Alfred.”
“Vâng.”
“Lần sau đừng dùng nhiều sức như vậy, nếu không sẽ nghe như là phản phúng.”
“Thiếu gia, ngài lúc ấy có thể ra hiệu cho tôi, thực ra tôi vẫn luôn chờ ánh mắt
của thiếu gia ngài đề hành động, tôi biết Dincom và Pieck tuy rằng rất vô dụng
nhưng lúc đó là đại diện cho mặt mũi của công ta mai táng chúng ta.
Karen lắc lắc đầu: “Không có ý nghĩa gì, bản thân mình không biết đánh nhau
thì sẽ cảm thấy không có một tý sức lực nào.”
“Hai quyển trục pháp thuật của Pall và Kevin chắc là sắp làm xong rồi, rất
nhanh là thiếu gia có thể đánh nhau rồi.”
“Ừm. Đúng rồi, ngày mai cậu đi khách sạn đổi chỗ ở cho mấy người Lake phu
nhân, có thể sửa lại gian phía sau của công ty mai táng một chút, cứ chạy qua lại
giữa hai bên rất phiền phức.”
“Vâng, thiếu gia, tôi đã biết, thực ra diện tích của gian phía sau công ty mai táng
rất lớn, nhiều chỗ bị dùng làm kho hàng rất lãng phí.”
“Chờ làm xong hai cái quyển trục kia, tôi sẽ thử tu tập trước một chút, nếu có
thể nắm giữ nhanh thì trong khoảng thời gian này tôi cũng nên quay về trang
viên Ellen nhìn xem.
Trước đó Bede tiên sinh đã từng nhắc nhở một lần, đêm mau lại bị đội trưởng
Neo nhắc nhở một lần, ha ha.”
“Thiếu gia nhớ Eunice tiểu thư?”
“Ta nhớ nhà.”
***
Lúc về đến nhà trời đã tờ mờ sáng, tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ, Karen thấy
Pall nằm ở trên giường ngáy o o, còn Kevin thì ngủ ngáy khò khò trong ổ chó,
lần đầu Karen biết được chó ngáy ngủ vang dội như vậy.
Đã mấy ngày nay chó mèo trong nhà đều mệt muốn chết. Đầu tiên Karen cầm
lấy một cái thảm đắp lên đầu Kevin, trong nháy mắt tiếng ngáy đã giảm rất
nhiều.
Tiếp đó, Karen bế Pall lên, đặt ở bên cạnh gối của mình, còn mình thì chui vào
trong chăn, kéo chăn đắp lên cho mình, cũng đắp lên cho cô.
Nghỉ ngơi.
***
Hôm qua ngủ quá muộn, cho nên khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Karen rời giường,
mới vừa đẩy của phòng ngủ ra đã thấy Pall cưỡi Kevin lao nhanh tới.
“Chúng ta hoàn thành, Karen!”
“Gâu!”
Karen đẩy cửa thư phòng ra, phát hiện trên bàn sách đặt hai quyển trục rất tinh
xảo, đẹp đẽ.
“Chờ ta rửa mặt xong lập tức bắt đầu tu tập.” Karen cười nói.
“Trời ạ, cậu điên rồi sao, tu tập ở nhà?”
“Làm sao vậy?”
“Ta là nói nếu như điều chỉnh lực không tốt có thể vạn nhất nắm giữ không hảo
lực đạo, có thể sẽ làm nhà nổ tung.”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Đương nhiên, đây chính là thuật pháp thích hợp nhất với cậu và ta chó đần tỉ
mỉ chọn cho cậu!”
Một con đã từng là cấp chín tín ngưỡng gia tộc, một còn là lúc trước là Tà thần
bị trấn áp;
Loại sức mạnh của giáo viên như vậy, hơn nữa vẫn là hai chọi một, quả thực rất
xa xỉ.
“Hảo, tôi đi rửa mặt trước.”
Karen đi đến phòng rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị đánh răng.
Pall cưỡi Kevin đi vào trước cửa phòng rửa mặt, nói: “Ta còn tưởng rằng cậu sẽ
kích động mà không quan tâm, lái xe thẳng ta bên ngoài tìm chỗ tu tập. Không
ngờ đến cậu vẫn kiên trì đến sau khi rửa mặt, Karen, cậu luôn luôn khéo léo như
vậy.”
Karen dừng động tác, nhìn Pall.
Pall hơi nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
Kevin cũng nghi ngờ mà nghiêng nghiêng đầu chó.
“Gần đây tôi hơi mẫn cảm với hai chữ khéo léo.”
“Ồ, xin lỗi, ta không biết.”
Pall cười.
Kevin cũng cười.
Rửa mặt xong, Karen phát hiện bé John ngồi ở trên sô pha, trên bàn trà trước
mặt cậu bé đặt một cái hộp.
“Sao lại không đi học?”
“Hôm nay là cuối tuần.” Bé John nói.
“À.” Karen gật đầu.
“Thiếu gia, tôi làm bánh có nhân ở trong phòng bếp, bây giờ tôi sẽ thu dọn quần
áo, đóng gói hành lý cho ngài.”
“Đóng gói hành lý?”
“Đúng vậy, Alfred tiên sinh nói ngày mai ngài muốn rời nhà đi thăm người
thân.”
“Ngày mai? Được, cô cứ sắp xếp trước đi.”
Hilly đi vào phòng ngủ.
Karen đi vào phòng bếp, cầm một cái bánh có nhân lên cắn một miếng, mùi vị
không tồi, Hilly đã biết khẩu vị của mình, không bỏ nhiều đường cũng không bỏ
nhiều nước chấm.
“Chúng ta đi chỗ nào tu tập?” Karen hỏi.
Bé John mở miệng nói: “Alfred tiên sinh nói, khu rừng gần công xưởng sản
xuất lạp xưởng lần trước rất thích hợp để tu tập.”
“Xe đâu? Alfred ra ngoài rồi à.”
“Thiếu gia, Alfred tiên sinh nói, hôm nay ngài ấy mượn xe của Alleye tiên sinh
ra ngoài, xe của nhà chúng ta ngài ấy để lại, chìa khóa xe ở chỗ này.”
Bé John mở chiếc hộp trên bàn trà ra, bên trong không chỉ có có chìa khóa xe
mà còn có một khẩu súng lục.
“Súng lục là sao?”
“Alfred nói là ngày hôm qua ông ấy nhặt cách súng của Gross tiên sinh, bên
trong còn có viên đạn, thiếu gia có thể dùng thí nghiệm.”
Pall nói: “Ồ, yêu tinh radio thật là tri kỷ.”
Nếu trước khi Alfred đi đã sắp xếp tốt cả cái này thì chuyện tối hôm qua chắc
chắn đã nói qua với bọn họ, cho nên lúc nãy ở trước cửa phòng rửa mặt, Pall đã
cố ý nói ra hai từ “khéo léo” mình.
“Chúng ta xuất phát đi.”
Bé John cười ha hả mà đeo cặp sách và ôm hộp đi theo, cậu cần phải đi với vì
móng vuốt của mèo và chó không giật được cò súng.
Cứ như vậy, Karen lái xe, chở bé John và hai con thú cưng trong nhà đi tới cánh
rừng kia. Sau khi xe dừng ở ven đường, mọi người còn tiếp tục đi vào sâu trong
rừng