"Còn ngươi thì sao, bây giờ trong thế giới ngoài Cổng, tín đồ Ánh Sáng… à
không, chúng ta được xưng là tàn dư Ánh Sáng?"
"Đúng thế."
"Ngươi sống như thế nào?"
"Rất tốt, mặc dù có vài việc không vui, nhưng ta vẫn sẽ tìm cách để bản thân
mình vui vẻ."
"Đúng, nên như vậy, tựa như là ánh mắt và nụ cười của những đứa bé kia vậy,
ông lão kể chuyện xưa kia là thầy dạy vỡ lòng của ta, là người dẫn đường của
ta, mặc dù ông ấy cho đến khi chết đều chỉ là một thần bộc, nhưng ông ấy đã
từng nói một câu mà ta vẫn khắc ghi đến bây giờ. Ông ấy nói, khi ông ấy sử
dụng sức mạnh toàn thân vất vả lắm mới ngưng tụ ra một chùm lửa Ánh Sáng,
từ trong ánh mắt mang theo nụ cười của đám trẻ con chúng ta, ông ấy cảm nhận
được Ánh Sáng thật sự.
Cuộc sống có thể có rất nhiều loại trạng thái, nhưng mặc kệ là chúng ta gặp phải
chuyện gì, chúng ta đều cần phải chủ động tìm kiếm niềm vui thuộc về mình,
mà khi ngươi có thể mang đến niềm vui cho những người khác, thật ra bản thân
ngươi chính vào thời điểm đó, đã là Ánh Sáng. Những lời mà ta vừa nói này,
nghe có phải rất theo khuôn mẫu và sáo rỗng không?"
"Có một chút, nhưng ta có thể hiểu được, những lời mà ngươi nói đều là lời thật
lòng."
"Đúng vậy, không sai, ta cũng sắp tiêu tán rồi, cũng không cần phải nói dối làm
gì cả, những lời mà ta cảm thấy ngay cả chính ta cũng không lừa được thì ta là
sẽ không nói ra. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cũng sắp hoàn thành."
"Rất xin lỗi. Bởi vì ta quấy rầy, không thể để cho ngươi lật xem ký ức của mình
lại một lần cuối.”
"Ký ức cũ cho dù tốt, cũng vẫn là cũ, vĩnh viễn cũng không thể so sánh với
những trải nghiệm mới, tựa như là Ánh Sáng, chỉ có lúc nó chiếu sáng, mới có
thể thật sự trông thấy sự xuất hiện của nó."
"Những lời mà ngươi đã nói với ta, ta sẽ nhớ, thật ra, trong đám tàn dư Ánh
Sáng mà ta đã từng gặp phải, phần lớn người cũng không tệ."
"Đó là chuyện đương nhiên." Vẻ mặt của Ryan rất đương nhiên mà nói, "Ánh
Sáng Thần Giáo cũng đều đã diệt vong, nếu không phải là người thật sự có tín
ngưỡng tương đối thuần túy, cũng không có khả năng lại tiếp tục đi thờ phụng
Ánh Sáng."
Khi một tia sáng cuối cùng truyền vào trong cơ thể của Neo, Neo mở mắt ra.
Lúc này, sức mạnh giam cầm cơ thể của hắn đã biến mất không thấy đâu, hắn
duỗi lưng ra một cái, đồng thời dùng ánh mắt mang theo sự khiêu khích vô cùng
rõ ràng mà nhìn chằm chằm Lango. Ryan bồng bềnh ở trước người hắn, đó chỉ
là một phần ý thức tinh thần cuối cùng còn sót lại, chỉ có điều là nó đang không
ngừng biến mất, giống như là một tảng băng bị đặt ở dưới ánh mặt trời mùa hè,
hòa tan thành nước rồi lại bốc hơi hoàn toàn chính là kết cục định sẵn.
"Lango, ngươi có thấy được không?"
"Ta thấy được."
"Lango, ở trong Cổng, chúng ta đều từng có tâm nguyện giống nhau, tựa như là
sự thuần túy của thể linh hồn chúng ta vậy, là bạn bè, ta hi vọng ngươi có thể trở
về là Lango trước kia mà ta đã từng biết."
"Có một số việc, là không thể nào thay đổi; trên đời này, muốn phân định rõ
ràng đúng sai rất đơn giản, nhưng nếu muốn hành động tuân theo đúng sai, thì
sẽ vô cùng khó, thậm chí có thể nói rằng đó là chuyện không thực tế.
Trước đó mấy ngày, hai tên quan chỉ huy của Thần Giáo ta tự thiêu mà chết ở
ngay trước mặt ta.
Khi chúng ta lựa chọn đối tượng mà mình muốn bảo vệ, có đã từng nghĩ đến
không, thật ra sự lựa chọn của chúng ta đã không còn là đúng hay là sai, chỉ còn
lại sự khác biệt về lập trường."
Ryan đáp lới: "Đây là bắt đầu của suy bại, một cái giáo hội, khi nó bắt đầu thoát
khỏi sự dẫn dắt của Thần, dùng góc độ lợi ích mà suy nghĩ, vậy thì có nghĩa nó
đang mất đi Thần tính."
"Thế giới ngoài Cổng rất lớn, nó là hiện thực, phức tạp hơn trong sự tưởng
tượng của ngươi rất nhiều, Ryan. Một năm trôi qua đi, ngươi có thể cảm giác
được một chút dấu vết hay điều gì chứng minh tín ngưỡng Ánh Sáng sẽ khôi
phục sao? Dưới sự hợp lực chèn ép của rất nhiều Thần Giáo, Ánh sáng Thần
Giáo, sẽ càng ngày càng tan biến."
"Cho nên, chúng ta mới cần Thần, mới cần Thần chỉ định con đường cho chúng
ta, ha ha." Ryan phát ra tiếng cười, "Ánh Sáng thần giáo diệt vong, nhưng nếu
như có thể thông qua sự diệt vong của nó, để Ánh Sáng trở nên càng thuần túy,
ta cảm thấy đó là điều đáng giá. Ánh Sáng, nó vĩnh viễn cũng không nên dùng
sự mạnh yếu để hình dung nó.
Ánh nắng nóng cháy giữa trưa, mãi mãi cũng không làm động lòng người bằng
tia nắng ban mai hi vọng và ánh hoàng hôn cô quạnh. Ngươi nói ngươi là đang
bảo vệ, có lẽ có một khả năng rằng đây cũng là sự rời bỏ hay không?"
"Ryan, chúng ta ai đúng ai sai, cần thời gian cho ra kết quả để chứng minh.
"Vậy ngươi dự định làm như thế nào?" Ryan hỏi, "Ta hỏi là tiếp theo."
Lango trực tiếp trả lời: "Ta sẽ rời đi."
Lúc này, nguồn năng lượng sau khi giải trừ tầng phong ấn kia đã tràn ra bên
ngoài gần xong, mà Neo thì nhận được sự tăng cường rõ rệt, thực lực của hai
bên lại phát sinh biến hóa, đây là sự biến hóa rất rõ ràng của phép trừ và phép
cộng.
"Chớ đi vội." Neo vừa cười vừa nói, "Bây giờ ta rất muốn tìm người để đánh
một trận cho đã."
"Hòn đảo này bây giờ đang nằm trong sự khống chế của Luân Hồi, nhưng bây
giờ ta sẽ không triệu tập quân đội tới đối phó ngươi, bởi vì ta cảm thấy không
cần phải làm như thế, có lẽ, chúng ta bây giờ có thể làm bạn bè."
"Nếu như lúc trước ta là người bắt giữ ngươi, cố định ngươi thành tư thế lúc nãy
thì ta nghĩ bây giờ sẽ có chút hứng thú muốn làm bạn với ngươi đấy."
"Đây là lời từ chối?"
"Chẳng lẽ còn có thể là lời tiếp nhận sao?"
"Ngươi tiếp tục trốn đi đi, giống như ngươi lúc trước vậy, tìm một chỗ nào đó
trên hòn đảo này mà trốn."
Cơ thể của Langa bị sương mù màu xám bao phủ, "Nếu như bị quân đội phát
hiện, ta sẽ không khách sáo."
"Chớ đi vội, có bản lĩnh thì ngươi ở lại đây xem, đánh, chúng ta tiếp tục đánh
nào, người nào đi thì người đó là con chuột nhắc, ta xem thường nhất là cái loại
đánh không lại thì muốn trốn, mất mặt!"
Lango đi, Neo không có giữ hắn lại.
Người trước thì không nguyện ý tiếp tục đầu tư vào trong cuộc làm ăn không có
lời mà còn phải tốn quá nhiều chi phí, người sau rất rõ ràng, ép đối phương ở lại
mong muốn kết quả cuối cùng là ép buộc đối phương chủ động cởi bỏ tầng
phong ấn cuối cùng để giết chết chính mình.
Chính là bởi vì sự khắc chế lẫn nhau này, tình huống mâu thuẫn vô cùng kịch
liệt lúc trước biến thành những lời ngoài miệng đơn giản, giống như là hai con
chó săn sủa nhau qua một cái tường rào, mặc dù trong lòng cả hai đều rõ ràng,
cửa hàng rào không có khóa nhưng cũng không ai muốn đi đẩy cửa một cái.
Chờ đến khi Lango hoàn toàn rời đi, Neo lập tức dùng hai tay kéo theo ý thức
của Ryan rời khỏi nơi này