Cho nên, suy cho cùng có phải là do dị ma phá hoại hay không đều không quan
trọng, Trật Tự Thần Giáo cho rằng mình đã bị xúc phạm, như vậy nhất định
phải có hành động trừng phạt.
Mặc dù có nhiều dấu hiệu cho thấy, cả gia tộc Ales chỉ cần không phải toàn là
kẻ ngu thì không có khả năng làm ra chuyện này, nhưng Trật Tự Thần Giáo
cũng không muốn truy cứu nguyên nhân rõ ràng.
Đây đúng là một sự kiêu ngạo đến từ giáo hội chính thống.
Có điều, đối với nhiệm vụ đêm nay mà mọi người chấp hành thì đây là loại
nhiệm vụ rất thuận tiện, lúc ra tay cũng không cần phải chú ý hay kiêng nể điều
gì, suy cho cùng thì, nhiệm vụ tấn công dễ làm hơn nhiệm vụ giải cứu nhiều.
Richard giật một cọng cỏ bên người xuống, đưa vào bên trong miệng mà nhai
từng chút một, mặc dù mùi cay và tanh của đất khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn,
nhưng cậu ta vẫn cố duy trì vẻ mặt hờ hững và ánh mắt lão luyện.
Nhìn sang người mới bên cạnh, thấy cơ thể của ông ta có chút cứng ngắc,
Richard lắc đầu, nói: "Cũng không biết ông là may mắn hay không may mắn,
đội trưởng thế mà cũng đưa ông vào đội hình tác chiến số 1."
Bên trong giọng điệu lộ ra cảm giác chỉ có thành viên cũ mới có đủ khả năng để
gánh vác trọng trách của nhiệm vụ.
Người mới cũng không nói chuyện.
"Ông có phải cảm giác rất hồi hộp hay không?" Richard cười cười, "Đừng sợ, ta
sẽ bảo vệ cho ông."
Nói xong, Richard còn vỗ vỗ vào ba lô của mình.
Người mới vẫn như cũ không nói chuyện, mà là nằm xuống, ánh mắt nhìn về
phía những ngôi sao trên bầu trời.
Richard cảm thấy người mới này không hiểu một chút quy tắc nào của người
mới, mình trông nom cho ông ta đến thế, vậy mà cũng không hiểu lễ phép mà
đáp lại.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, cậu ta vẫn muốn qua nằm cùng với Karen hơn,
như thế có thể tiện nói chuyện để bớt cảm giác buồn chán lúc này.
Cuối cùng,
Neo chờ được người mà mình muốn chờ.
Hai đội xe khác nhau chạy nhanh đến từ con đường phía dười đồi, sở dĩ có thể
nhận ra rõ ràng là hai nhóm người, là bởi vì trong quá trình này có thể thấy rõ
các hành động va quẹt và khiêu khích lẫn nhau giữa hai bên.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Richard lộ ra nụ cười mỉa mai, trêu chọc
nói:
"Ai, thật sự là một đám trẻ con nghịch ngơm."
Sau khi cảm khái xong, Richard lại một lần nhìn về phía người mới đang nằm
bên cạnh mình, ông ta vẫn còn đang ngắm sao.
Hai đội xe dừng lại trước cửa chính của lâu đài Ales, hai nhóm người từ trên xe
bước xuống.
Cả hai bên cùng nhau tiến vào lâu đài cổ, chờ đến lúc bọn họ quay trở ra, bỗng
nhiên, toàn bộ đèn sáng trong cả tòa lâu đài đều dập tắt, trở thành một vùng tối
đen như mực, loại màu đen này rất quái dị, bởi vì cho dù ánh trăng và bầu trời
sao cũng không cách nào chiếu vào nó, giống như bị ngăn cản bởi một màn
chắn.
"Giống như... Có điểm gì là lạ." Richard nói.
"Là lạ ở chỗ nào?"
Giongj của đội trưởng vang lên từ sau lưng của Richard, hù Richard nhảy dựng
lên một cái.
Quay đầu nhìn đội trưởng bỗng xuất hiện bên cạnh mình, Richard nuốt một
ngụm nước bọt, nói: "Đội trưởng, làm sao tôi có thể biết được chi tiết cụ thể
chứ…"
"Không phải là kết giới, cũng không phải trận pháp, chỉ là sự che đậy bình
thường."
"Che đậy? Thân thể của nó có thể lớn như thế sao?"
"Thân thể không chỉ nói đến máu thịt, chỉ cần là những thứ ở trên cơ thể mình,
đều tính là một bộ phận của cơ thể."
"Ông cảm thấy, nó sẽ là cái gì?"
"Ta cũng không rõ."
"Vậy ông cảm thấy, chúng ta có nên đến gần nó một chút để xem xét không?"
"Ta cũng không rõ."
"Bây giờ ta có cần trực tiếp báo cáo lên trên, sau đó tiếp tục giữ vị trí mà quan
sát?"
"Ta cũng không rõ."
Neo nhẹ gật đầu, không những không tức giận, trái lại còn cười, mặc dù mang
mặt nạ trên mặt, nhưng Richard có thể nghe được tiếng cười của đội trưởng.
Thấy đội trưởng đang dùng cách này để tán gẫu với người mới, cho dù Richard
có ngu thì cũng ý thức được người mới này không hề đơn giản, trong chốc lát,
Richard cảm giác mặt mình có chút nóng lên.
Đội trưởng lại đi tới một vị trí khác, Richard thừa cơ hội đưa tay đẩy người mới
một cái, hỏi:
"Trước kia ông từng làm gì?"
Người mới nghiêng đầu quay sang, nhìn Richard một chút, sau đó lại quay
người trở về, tiếp tục ngắm nhìn trời sao.
Bờ môi của Richard mấp mấy, gửi một tràng dài lời hỏi thăm trong yên lặng đến
người mới.
"Bây giờ cậu đang có cảm giác gì?" âm thanh của đội trưởng xuất hiện bên cạnh
Karen.
"Cảm giác?"
"Đúng."
Karen cảm thấy, đội trưởng có vẻ như đã xem mình như “Bà lão tiên tri người
Chaser”
"Tôi cảm thấy, phía dưới chắc sẽ rất nguy hiểm, nhưng cụ thể vẫn phải xem
xem hai cái tiểu đội kia khi nào sẽ ra ngoài, hoặc là, cho dù có ra không được,
cũng sẽ tạo ra một vài động tĩnh."
Từ lúc hai tiểu đội kia tiến vào trang viên cho đến bây giờ, trên căn bản cũng
không hề có chút động tĩnh gì, đương nhiên, cho dù bây giờ đám người của
Karen đang ở trên một nơi cao, cũng không có cách nào nhìn thấy tình hình
trong tòa lâu đài cổ kia.
"Cảm giác của ta rất mãnh liệt." Neo mở miệng nói, "Bóng đen kia, để cho ta
cảm thấy rất không thoải mái."
Karen biết, trên người đội trưởng có năng lượng hệ Ánh Sáng, sau khi bóng đen
kia xuất hiện rồi bao trùm cả tòa lâu đài, đội trưởng chắc cũng đã cảm ứng được
cái gì.
Thậm chí, Karen còn cảm thấy đội trưởng thậm chí đã có sự dự cảm trước cả
mình, buổi chiều lúc ở trước cửa bảo tàng gốm Lemar nói việc ngủ bù của mình
là một sự ám chỉ trước, có lẽ chỉ vì đội trưởng muốn đẩy cái danh hiệu "Bà lão
tiên tri” này sang cho mình.
Tóm lại, đây là lần thứ nhất mình trông thấy đội trưởng vốn vẫn luôn lấy tư thế
của một con chó săn, bây giờ lại trở nên cẩn thận như thế.