Piaget lấy theo cái hòm thuốc đi xuống cầu thang.
Karen cười nói: "Đã chuẩn bị rất đầy đủ kỹ lưỡng."
Tầm hầm cất rượu của nhà Piaget là trống không, trong khu vực trống trải này,
cũng chỉ có một bàn bi-da, lúc này trên bàn bi-da có để thức ăn và nước uống,
Piaget cũng để cái hòm thuốc kia lên trên.
"Đúng rồi, súng, có không?" Karen hỏi.
"Không có." Piaget hồi đáp.
"Sau khi việc này xong, anh đi chuẩn bị một bộ súng ống đi, cũng chuẩn bị cho
tôi một bộ."
"Được rồi, tôi đã biết." Piaget cũng ý thức được khả năng tự vệ của mình kém
đến mức nào.
Ngài Bede nhìn xem Karen nói: "Trong nhà có thể đưa tới, là loại súng có thể
bắn đạn đặc biệt kia."
Ý của cha vợ tương lai là, trong nhà cũng có, có thể chuẩn bị, không cần thiết
phải hỏi người khác.
"Nhớ kỹ tôi và ngài đã nói gì với nhau sao?"
"Karen, cũng không cần phải triệt để như thế." Ngài Bede khuyên.
"Tôi đã thần mục."
Ngài Bede hít sâu một hơi, lúc này mới rời đi trang viên có bao lâu mà đã thần
mục rồi?
"Tôi đã biết." Ngài Bede nhẹ gật đầu, "Con đường và lựa chọn của cậu, quả
nhiên là đúng, chờ sau khi giải quyết chuyện này xong, chuyện trong nhà lại sắp
xếp một chút, tôi cũng dự định ra ngoài làm nghệ nhân vẽ tranh kiếm sống một
thời gian."
"Ngài Bede, có thể để cho tôi đi cùng với ngài không?" Piaget hỏi.
Karen nhìn về phía Piaget, nghi ngờ nói: "Còn phòng khám của anh thì sao?"
Piaget mở ra hai tay, nhún vai,
Nói:
" Đám người của Quang Minh thần giáo này vừa đi, phòng khám bệnh của tôi
có lẽ cũng đã tan thành nhiều mảnh rồi."
Nhìn xem trong lòng của Piaget cũng rõ ràng một vài việc.
"Hay là tôi chuyển phòng khám bệnh cho anh, để anh tiếp tục kinh doanh."
Piaget nói.
Karen lắc đầu, nói: "Tôi cũng không có thừa sức lực để tiếp quản phòng khám
đâu."
Lúc này, ở phía trên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Đứng ỡ trên bàn bi-da, nhìn qua cửa kính của tầng hầm có thể thấy được tình
huống trước sân.
Karen đứng ở nơi đó, Piaget cũng đứng lên theo, ngài Bede ngồi ở trên trên ghế,
tựa như cũng không hứng thú mà xem náo nhiệt.
"Piaget, cửa tầm hầm đã khóa lại chưa?" Karen hỏi.
"Khóa, tôi chắn chắn."
Vì sợ bị cuộc chiến lan đến gần, ba người Karen lựa chọn tiến vào tầng hầm biệt
thự, mặc dù đã mất đi vị trí ngắm cảnh tốt nhất ở trên lầu, nhưng trong tầng hầm
là an toàn nhất.
Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy trong sân đã xuất hiện không ít nam nữ mặc
áo đen, mà trong phòng trên đầu Karen, cũng truyền tới một âm thanh đập phá
cửa sổ, bọn chúng muốn vậy quanh ngôi biệt thự sát vách, nên chắc chắn sẽ đi
vào căn biệt thự này.
Chỉ là chắc cũng không có hứng thú mà đi mở cửa tầng hầm để vào xem xét.
"Lập tức sẽ có đánh nhau." Piaget có chút mong đợi nói.
Karen nhịn không được nhắc nhở: "Nếu như anh đi theo con đường của Bích
Thần Giáo, mãi mãi anh cũng chẳng đánh được ai, anh cần phải suy nghĩ cho
thật kỹ."
Ngài Bede nghe được lời này, vẻ mặt vẫn như cũ không có gì thay đổi.
"Có đôi khi, mất đi càng nhiều, sẽ được bù đắp ở chỗ khác càng nhiều, không
phải sao?"
"Nói rất có đạo lý."
Một tiếng kêu to, từ phía trên truyền ra, giống như là tiếng kèn lệnh tiến công,
trong tầm mắt của Karen, không ít người trong sân bắt đầu thể hiện ra năng lực
của tín ngưỡng gia tộc.
"Thật là phong phú." Karen nói.
Ngài Bede mặc dù không đứng theo lên bàn bi-da mà cùng nhìn, nhưng sau khi
nghe tiếng động ở ngoài, mở miệng nói:
" Gia tộc Rafael lần này dốc hết vốn liếng, Chỉ là lần này bọn chúng bị sử dụng
như bia đỡ đạn."
Ngài Bede là tận mắt nhìn thấy đám tàn dư Quang Minh kia tùy ý chém giết
đám người của gia tộc Rafael như thế nào, mặc dù lần này số lượng rất nhiều,
nhưng cũng rất khó làm mờ đi sự chênh lệch về chất lượng.
"Nếu như mọi việc tiến triển thuận lợi, có thể giải quyết hết đám này, như vậy
gia tộc Rafael cũng xong rồi, thậm chí đều không cần gia tộc Ellen ra tay."
Karen nói.
Điều kiện tiên quyết để giải quyết việc lần này là bọn người của Thiers bị lộ ra,
nhận sự trừng phạt từ Trật Tự Thần Giáo, dưới trách nhiệm liên lụy, đám người
của gia tộc Rafael ra tay giúp đỡ Thiers, cũng sẽ bị cuốn vào danh sách bị trừng
phạt, mặc dù có lẽ bọn họ trong mắt của giáo hội, ngay cả tư cách để bị ghi vào
danh sách cũng không có.
"Oanh!"
Một vụ nổ bắt đầu.
Piaget bị chấn động đến mức xém chút ngã xuống bàn bida, còn tốt là Karen
sớm giữ chặt anh ta lại.
"Oanh!"
Vụ nổ thứ hai diễn ra, cửa sổ tầng hầm trật tiếp vỡ tan, mảnh kiếng bể rơi
xuống.
Còn có hai cánh tay và một cái đầu cùng rớt xuống
"Oanh!"
Lại là một vụ nổ nữa, lần này diễn ra ở phía trên, giống như là va chạm ở tầng
hai hoặc tầng 3.
Karen và Piaget cũng không tiếp tục tiếp tục xem náo nhiệt, mà là lập tức đi vào
hầm rượu bỏ trống, hai người ngồi xổm xuống trong góc, ngài Bede vốn dĩ đang
ngồi tự do tự tại trên ghế cũng khom người chạy lại đây.
"Tầng hầm có thể bị sập hay không a?" Piaget nhìn xem bụi đất đang không
ngừng rơi xuống từ trên đầu.
Karen an ủi: "Sập cũng không có việc gì, bên này có giá rượu cản lại, cũng sẽ
không bị trực tiếp đè chết."
"Karen, tôi thật sự không nghĩ tới sau khi đến Wien có thể có được trải nghiệm
kích thích đến như vậy, còn anh thì sao?"
"Tôi ấy à, là vì sự kích thích nên đến Wien."
"Karen, anh không thấy sợ sao?"
"Khách quan mà nói, tôi càng sợ cái tên ở trên lầu hai lúc nãy không cảm thấy
buồn nôn mà rời khỏi, trái lại muốn ở đây mà thưởng thức."
"A, đúng là cái đó càng đáng sợ hơn một chút."
"Oanh!"
Phía trên lại truyền tới một tiếng nổ lớn.
"Đang tìm chúng ta." Bede nói.
Rõ ràng người của gia tộc Rafael đang vây quanh tấn công biệt thự sát vách,
nhưng chiến trường lại trực tiếp lan đến tận đây, chắc chắn người trong biệt thự
bên cạnh đã đến đây, mục đích chính là vì tìm Piaget... và Bede.
Chỉ là, cái này không chỉ có không có chút nào cảm động, thậm chí ba người
vốn dĩ trốn vào tầng hầm để núp, ngoại trừ sợ bị cuộc chiến bên ngoài lan đến
gần, một nguyên nhân khác đó là không muốn bị đám tàn dư Quang Minh này
tìm đến.
Mặc dù tiểu thư Bertha vẫn luôn rất khách khí, nhưng cô ta từ lúc mới bắt đầu,
đã thẩm thấu vào trong đời sống của Piaget, tựa như là đang “trông coi” Piaget.
Có lẽ, mỗi ngày Piaget nhìn thấy bộ dáng của cô ta rất giống với Lynda, không
chỉ không có "Yêu thích" hay "Mê mẩn", ngược lại sẽ rất không thoải mái, thậm
chí là... Tức giận.
Ngài Bede cũng giống như vậy, ông ta cũng bị yêu cầu ở lại đây cùng vẽ tranh
với Piaget, nhà nghệ thuật yêu nhất chính là tự do, nhưng bây giờ lại bị giam
cầm.
Cho dù ngày hôm đó hai người vừa tới trước cửa nhà của Piaget đã gặp phải gia
tộc Rafael đến chặn giết, sau đó lại được đám người của trưởng lão Dok cứu
được, nhưng người cố ý báo địa chỉ cho gia tộc Rafael vốn chính là Bertha.
Bụi đất ở phía trên đang không ngừng rơi xuống, trên mái của tầng hầm đã xuất
hiện từng đường vết rách, giá đỡ hầm rượu cũng đã bắt đầu bị uốn cong, không
ít bình rượu lăn xuống vỡ vụn trên mặt đất.
Chỉ là cũng không có rượu chảy ra, bởi vì trong hầm rượu cũng chỉ có vài cái
bình rượu không để trang trí mà thôi.
"Karen, tôi cảm thấy tôi có khóa cửa hay không cũng không quan trọng, bởi vì
kẻ muốn vào đây cũng không cần phải mở cửa."