lần trước Vanni dẫn anh đi lĩnh trang bị, anh nhớ ở tầng đó có một cửa hàng
chuyên môn.
May mắn thay, mặc dù "thái độ phục vụ" ở đây không được tốt lắm nhưng vẫn
có người túc trực suốt ngày đêm, đó cũng là điều bình thường, vì cơ sở tín dụng
của các phiếu do mỗi giáo hội phát hành là điểm có sẵn "nhiều nguồn tài
nguyên" mà có thể được mua và đổi lấy bằng phiếu giảm giá.
Karen bước vào khu vực quần áo, trực tiếp nói rằng anh muốn một chiếc thần
bào, và có thể được may riêng. Một người thợ may kiêm thần chức lễ tân đi đến,
giúp Karen đo kích thước sau đó để Karen điền đơn.
Từ sở thích đơn giản về kiểu dáng và màu sắc, cho đến các yêu cầu về yêu cầu
khắc trận pháp, dùng bút đánh dấu.
Khiến Karen cảm thấy thần kỳ nhất là dựa theo lựa chọn của mình, số lượng giá
tiền màu đen nơi góc trái trên cùng kia không ngừng biến hoá. Ví dụ như anh
chọn cái quý một chút thì giá tiền lập tức cao lên, lại xoá đi lựa chọn cái rẻ hơn,
giá tiền sẽ hạ thấp.
Cuối cùng, Karen hoàn tất việc lựa chọn.
Trong khắc ấn trận pháp, anh chọn hai cái, một cái là "trận pháp tự nhiên", sau
khi mặc vào có thể điều chỉnh nhiệt độ theo sự thay đổi của nhiệt độ bên ngoài,
tương đương với việc mang theo bên mình một chiếc điều hòa nhỏ.
Loại còn lại là "Thanh lọc trận pháp", như tên cho thấy, có thể tự hoàn thành
việc "làm sạch".
Không phải Karen không muốn chọn loại trận pháp có thuộc tính phòng ngự,
nhưng mỗi trận pháp có thuộc tính này đều rất đắt, với cả anh đã có Hải Thần
Chi Giáp cho nên có thể tạm thời không cần để ý đến quần áo phòng ngự.
Chỉ có nhiêu đó mà giá cả cũng lên tới 1200 phiếu trật tự.
Vì vậy, trợ cấp một tháng mà "ngài Pavaro" chăm chỉ làm việc, chỉ đủ để mua
một bộ quần áo ở đây.
Tuy nhiên, chiếc thần bào được đặt làm riêng này được tặng kèm với một đôi
giày, một chiếc mũ, và một bộ phụ kiện phối cùng. Mặc dù nhiêu đó không đủ
để Karen cảm thấy mình có lời, nhưng ít nhất phần nào cảm thấy an ủi.
Chẳng trách tại sao chợ đen lại phát triển như vậy, cửa hàng độc quyền của giáo
hội thật sự là quá xấu xa.
Sau khi ký vào tờ đơn, nộp tiền đặt cọc, nhân viên quầy liền đóng dấu.
Karen chú ý đối phương vừa đóng dấu vừa cười, giống như là đang cười nhạo
anh vậy mà chạy tới nơi này may đồ thay vì tới chợ đen.
"Được rồi, thưa ngài, sau bảy ngày, ngài có thể mang tờ đơn này đến đây để lấy
đồ, hoặc có thể để lại địa chỉ. Chúng tôi có dịch vụ giao hàng với tận nơi với
đơn hàng hơn 1.000 phiếu trật tự, giới hạn chỉ trong khu vực thành phố York."
"Không cần, tôi sẽ tự đến lấy."
"Vâng thưa ngài, ngài có muốn xem thêm thứ khác không?"
"Không."
Karen bước vào thang máy rồi nhấn nút.
Cửa thang máy mở ra, người quản lý thang máy đứng bên trong, mỉm cười với
Karen, ra hiệu cho Karen xuất trình bằng chứng.
Karen lấy chiếc nhẫn kia ra, nhưng người quản lý lại không kiểm tra, chỉ ra hiệu
rằng anh có thể vào thang máy.
Vì vậy, nhìn thoáng qua đã thấy rẻ, cho nên xác định là thật, không cần kiểm tra
nữa?
Cửa thang máy mở ra, Karen bước vào văn phòng, anh nghĩ mình sẽ là người
đến đầu tiên, nhưng ai ngờ khi bước vào, anh liền thấy Peia và Vanni đã ngồi
sẵn trên ghế sofa.
Karen không gặp những người còn lại bao gồm cả Neo, anh là bọn họ tập hợp ở
vị trí khác, ba người bọn anh làm nhiệm vụ vệ sĩ cá nhân tự lập thành một tổ
nhỏ.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Karen nói.
"Không cần xin lỗi, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi." Vanni cười nói.
"Ha ha."
Hôm nay Peia không còn khoa trương và bá đạo như lần trước, hẳn là vì cô ấy
biết mình đã bước vào thời gian làm nhiệm vụ.
Cô tháo khuyên mũi và môi, không còn mặc áo da bó sát nóng bỏng mà thay
vào đó là quần áo màu đen thoải mái, còn Vanni thì mặc đồ nghề nghiệp.
"Quần áo cậu chọn hôm nay phù hợp." Vanni nhìn Karen nói.
Hôm nay Karen chọn một bộ quần áo hơi trang trọng, nhưng ở các chi tiết xử lý
làm thô đi một chút, tạo cho người nhìn cảm giác nghiêm túc mà không thiếu đi
lực tương tác.
Đây là Karen dựa theo cách ăn mặc lúc trước với bệnh nhân để phối.
"Chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Peia hỏi.
Vanni nhìn đồng hồ treo tường, gật đầu, đứng dậy nói: "Hiện tại theo sự phân
công của đội trưởng, chúng ta đã xác định ba người chúng ta là một tổ riêng
biệt, tôi là tổ trưởng, còn Peia là tổ phó."
Karen, thành viên duy nhất của tổ, gật đầu.
"Tôi chịu trách nhiệm về việc sắp xếp hành trình hành chính. Bảo vệ an toàn cá
nhân là trách nhiệm của Peia. Karen, nhiệm vụ của cậu là hỗ trợ hai bọn tôi."
"Tôi hiểu rồi."
* Đây là thông tin cơ bản, hai người xem qua một chút." Vanni đưa một tờ đơn
cho cả Peia và Karen.
Trên tờ đơn có một tấm ảnh, là một cô gái có mái tóc màu đỏ, trông cực kỳ
nghiêm túc và uy nghiêm.
Dưới ảnh là phần giới thiệu ngắn gọn: Ophelia.
Một bức ảnh, một cái tên.
Người biết mới hiểu rằng tổ này chịu trách nhiệm về an ninh. Nếu không biết sẽ
còn cho rằng đây là tiểu tổ phụ trách việc ám sát.
Còn không nhiều bằng anh hôm qua dựa vào bát canh chua cá mà đào ra được
tin tức của gia tộc Ám Nguyệt, anh còn làm công tác chuẩn bị cẩn thận đến nỗi
học từ Pall một vài từ chào hỏi của đảo Ám Nguyệt. Trong số đó thì Karen có
ấn tượng sâu sắc với một vài câu:
"Là ánh sáng rực rỡ của ám nguyệt cho phép tôi nhìn thấy con người thật của
bạn." (Đây là lời chào hỏi ân cần khi bạn bè gặp nhau)
"Vòng huyết sắc một bên, phác hoạ ra bước chân bạn/cũng gánh chịu cánh
buồm bạn rời đi." (Chào mừng đã tới/Lời tạm biệt)
Từng ấy sự chuẩn bị đủ để cho thấy Karen rất coi trọng nhiệm vụ đầu tiên của
mình.
Tuy nhiên, điều này không chỉ bởi vì anh và những người khác chỉ chịu trách
nhiệm bảo họ, mà nguyên nhân sâu xa hơn nữa là quê bởi vì gia tộc Ám Nguyệt
về cơ bản chỉ hoạt động trên đảo Ám Nguyệt. Cũng giống như gia tộc Anavas,
bọn họ chưa có thành viên nào trong gia tộc tiến vào xã hội loài người, các giáo
hội lớn rất đề phòng bọn họ.
Các quan chức cấp cao của giáo hội Kỷ Luật chắc hẳn đã nắm được thông tin
của họ, nhưng chỉ có các bộ phận cấp cao mới được biết, cấp trung và cấp dưới
thực sự rất ít biết về gia tộc này.