làm như vậy rất dễ dàng khiến cho anh ta trở nên mất phương hướng.
Alfred mím môi, nói:
"Thiếu gia, lần này, xin ngài không nên ngăn cản ta, bởi vì ngài không cách nào
tưởng tượng, khi ta biết được trong nhà xảy ra chuyện mà ta lại đang nằm hôn
mê ở đó là một cảm giác như thế nào.
Ta nhất định phải làm chút gì đó, để giảm bớt sự đau đớn của mình, phân tán
một chút sự chú ý về việc ta giống như một trò cười.
Giống như ngài vừa nói đến, cái trò chơi “Là lỗi của ta hay không phải lỗi của
ta”, chúng ta cũng không cần chơi."
Karen buông lỏng tay đang cầm cổ tay của Alfred ra, nhẹ gật đầu.
Chuyện xảy ra vào đêm đó, sẽ thay đổi rất nhiều người, dù gì thì không có gì có
thể kích thích một người hơn việc trong nhà xảy ra chuyện.
"Thiếu gia không cần lo lắng cho ta sẽ bị lạc lối, lúc ta đi đến bước đó, ở trong
lòng ta sẽ kêu gọi ngài, ngài sẽ xuất hiện trong lòng ta, chỉ dẫn ta khi bị lạc
đường, ta tin chắc."
Karen thở dài, nói: "Chính anh phải thật chú ý tốt, dù sao thì thứ mà chúng ta
theo đuổi là có được càng nhiều lực lượng, mà không phải bị nó cầm tù."
"Ta biết, thưa thiếu gia."
"Anh sắp xếp cho mấy người phu nhân Lake như thế nào?"
"Bởi vì bên phía tổng bộ muốn tiến hành xây dựng thêm, sẽ có thêm một khu ký
túc xá, thuộc hạ cảm thấy sau này có thể sắp xếp cho họ ở nơi đó, bởi vì không
liên lạc được với ngài, cho nên thuộc hạ tiến hành sắp xếp trước, nếu như thiếu
gia ngài không hài lòng..."
"Có thể, cứ như vậy đi."
Trong nhà không có trận pháp phòng ngự để bảo vệ giống như ở tổng bộ, có
trận pháp có thể để người ta yên tâm hơn rất nhiều, lúc trước phu nhân Filsher,
cũng không dám vào trong tòa nhà tổng bộ để tìm Philomena.
"Đúng rồi, Kevin đâu?"
"Buổi sáng bị chủ nhiệm đón đi, nói là muốn xin nó hỗ trợ tham mưu cho bản
vẽ trận pháp một chút."
"Ừm." Karen đứng người lên, "Anh thu xếp nơi này một chút, ta đi ra ngoài
sảnh."
"Được rồi, thiếu gia."
Karen đi ra khỏi phòng sác, vừa lúc trông thấy hầu gái đứng trong hành lang.
Hốc mắt của hầu gái ửng đỏ, chợt nhìn còn tưởng rằng con mắt của cô ta cũng
đã nhận được truyền thừa gì đó mà đang chuẩn bị công kích mình.
Sau khi hầu gái nhìn thấy Karen, cảm xúc trong nháy mắt không cách nào
khống chế, nhào tới trước mặt Karen, ôm chặt Karen:
"Ô ô, thiếu gia, ta không muốn rời khỏi ngài, ta còn muốn tiếp tục phục vụ ngài,
thiếu gia, ta thật không nỡ..."
"Chuyện này..."
"Thiếu gia, về sau ta chỉ mặc quần jean có được hay không, mặc cái loại bó
người nhất."
Đây là chuyện thế nào?
Sau khi dọn nhà cũng cần phải sa thải hầu gái sao?
Lúc này, Alfred đứng ở cửa phòng sách, nói:
"Healy, ta không nói là muốn sa thải ngươi, ngươi có phải biết được rằng bọn
người của phu nhân Lake sắp dọn đi nên chúng ta cũng phải dọn nhà? Cái này
không có gì liên quan đến ngươi, ngươi sẽ cùng dọn nhà với chúng ta."
"À..."
Nghe nói như thế, cảm xúc của Healy lập tức không phù hợp tình huống.
Lại vừa nghĩ tới lúc nãy mình lại nói sẽ chủ động mặc quần jean bó sát, trong
nháy mắt mặt cô đỏ bừng.
Cô ngược lại cũng không phải vì chính mình nói muốn chủ động biểu hiện ra
dáng người để được giữ lại mà thẹn thùng, mà là so sánh thiếu gia nhà mình với
loại chủ nhà sẽ ham muốn cơ thể của mình mà cảm thấy áy náy.
Dù sao thì nếu như Karen thật sự là giống như những lão gia chủ nhà kia, cô
chắc là đã sớm nằm ở trên giường của thiếu gia, mà lại không cần ép buộc, cô
có thể chủ động.
"Tốt, tốt, đừng khóc."
Karen đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Healy.
Karen vẫn cảm thấy không nỡ bỏ lại cô hầu gái này, dù gì thì bây giờ món ăn do
cô nấu cũng cực kỳ phù hợp khẩu vị của mình, mà trà chiều do cô chuẩn bị,
cũng có thể để Pall hài lòng.
"Ta không sao, thiếu gia, hì hì."
Healy có chút không muốn buông lỏng tay Karen đang ôm ra.
"Đúng rồi, món ăn nhẹ cho buổi lễ truy điệu đã được chuẩn bị chưa?"
"Ta làm nem rán, cà tím chiên giòn còn có chè nấm tuyết hạt sen, thiếu gia ngài
cảm thấy còn cần phải thêm món nào nữa sao?"
"Không cần, đủ."
Karen đi về phía nhà trên, vừa lúc trông thấy Pieck tay trái đang cầm một cái
nồi lớn, tay phải cầm theo một xấp "Phiếu điểm" đi tới.
"Ông chủ, đây là do ngài Alfred dặn dò, nói là ý của ngài."
"Ừm, châm lửa đi."
"Vâng, ông chủ."
Pieck cầm lấy bật lửa, sau đó ném "Phiếu điểm" được in khá thô sơ từng chút
một vào trong nồi đốt, nói:
"Dincom chắc là sẽ rất vui, cả đời này của hắn cũng chưa từng thấy nhiều phiếu
điểm như vậy.
A, đúng, ngài Pavaro cũng sẽ rất vui, ông ấy lúc trước vì kiếm chút phiếu điểm
mà bận rộn như vậy, chỉ vì mua thuốc cho Dora và Doreen."
Karen kéo một cái ghế nhỏ đến ngồi gần cái nồi, cầm lấy một xấp "Phiếu điểm",
cũng bắt đầu thả vào bên trong nồi.
Gần như tất cả hoạt động cúng bái, đều là để cho người sống nhìn, cái thứ phiếu
điểm vàng mã này, thật ra cũng là đốt để "Người sống" dùng.
Hai cái quan tài để trên bệ đều khép chặt, Pavaro không có thi thể, thi thể của
ông ấy đã sớm được an táng, không thể nào đào lên rồi lại chôn xuống thêm một
lần; thi thể của Dincom thì là bị ép thành một tấm giấy mỏng, kỹ thuật của phu
nhân Lake cho dù tốt cũng không cách nào để cho hắn ta xuất hiện bình thường
để người ta đến phúng điếu, cho nên hai cái quan tài đều không mở nắp.
Phía trước hai tấm di ảnh, có để hai ngọn nến sáp đang đốt, tạo nên một loại
cảm giác trang nghiêm.
Những ý nghĩ mà lúc trước Karen hay trò chuyện với Alfred, lần này, Alfred
gần như đã sắp xếp toàn bộ, ngay cả bản thân Karen cũng không ngờ tới, thế mà
lần thứ nhất thực tiễn lại là dùng cho người nhà.
"Trong nhà Dincom có người nào sao?" Karen hỏi