nguồn dự trữ nhân tài và tài nguyên khổng lồ, mới có thể truyền dạy lại và đồng
thời làm phong phú hơn sau nhiều thế hể, còn có thể dựa trên cơ sở này mà tiếp
tục khai thác và phát triển.
Trên cây, Karen nhìn thoáng qua Ophelia, thấy tay cô đang nắm chặt thanh đại
kiếm, hiển nhiên, cô thật sự rất muốn tự mình xông lên, nhưng cô cũng hiểu rõ
rằng, lấy thực lực của mình bây giờ mà xông lên chỉ là gánh nặng và vướng víu.
Càng làm cho cô cảm thấy bất đắc dĩ đó là, bây giờ cô có đi đến chỗ tập trung
của quân đoàn cũng không có tác dụng gì, cô cũng không am hiểu việc chỉ huy
đánh trận, mặc dù đã xem qua sách vở và được tự tay chú mình dạy dỗ, nhưng
suy cho cùng thì cô vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với thực chiến, tất nhiên không
có cách nào có thể chỉ huy
Ophelia quay đầu nhìn về phía Karen, có chút lo lắng hỏi: "Trật Tự Thần Giáo
làm sao còn không ra tay giúp đỡ?"
"Triệu tập lực lượng cần một chút thời gian." Karen chỉ có thể giải thích như
vậy.
Bởi vì hôm nay hội nghị kết thúc sớm, cùng với việc Trật Tự là phe chiến thắng,
mọi người trên tinh thần đều tương đối lười biếng, hôm qua còn tốt, hôm nay
càng nhiều người chuồn ra ngoài để vui chơi, dù là Dorons sau khi tỉnh dậy đưa
tới chấn động to lớn có thể khiến họ chú ý, nhưng nếu tập trung lại, cũng còn
cần thời gian.
Có điều, trước mắt thấy toàn bộ lực lượng của Đảo Ám Nguyệt đều đã tập trung
lại thành một quân đoàn lỏng lẻo, Karen cho rằng tốc độ tập hợp bên phía Trật
Tự Thần Giáo sẽ chỉ nhanh hơn bọn họ, bởi vì mỗi tiểu độ Đòn Roi Kỷ Luật
đều là tinh nhuệ của từng đại khu, quạ đen truyền tin vừa bay, lập tức có thể tìm
đúng vị trí tập hợp.
Nhưng anh cũng không thể nói với Ophelia rằng:
Bên phía Trật Tự chúng tôi đang cố ý chờ đợi, đợi đến lúc nguy cấp nhất lại ra
tay, mới có thể cho thấy tầm quan trọng của mình và nhận được sự cảm kích lớn
nhất.
Cũng không thể nói với cô rằng:
Bên phía Trật Tự chúng ta cũng muốn nhìn xem thử con chó mới nuôi này, rốt
cuộc có bao nhiêu năng lực, cho nên để các người lên sàn biểu diễn trước.
Dưới sự bảo vệ và mở đường của một đám trưởng lão, cuối cùng, Tafman và hai
vị trưởng lão khác đã thành công hộ tống trưởng lão Zimar đi tới đỉnh đầu của
Dorons.
Nhưng bốn người vừa lên trên đỉnh đầu, hai hàng lông mi của Dorons bỗng quét
tới, hai vị trưởng lão mỗi người nhảy lên rồi chém về phía lông mi, nhưng hai
hàng lông mi vừa mới chặt đứt lại hóa thành vô số sợi xích sắt to lớn, khóa chặt
cơ thể họ lại.
Hai vị trưởng lão cùng lúc phát ra gầm thét, cố ý hạ người xuống, đi tới chỗ cổ,
dùng binh khí của mình mà ghim vào phần cổ của nó, làn da của Dorons đối với
bọn họ mà nói thì không khác gì là một vách đá, mà bọn họ xem mình như một
cây đinh, cố định hai hàng lông mi ở chỗ này.
"Bố trí trận pháp!" Tafman hô to với Zimar.
"Được!"
Trưởng lão Zimar bắt đầu bố trí trận pháp, ông ta là một người giỏi trận pháp
nhất trong trưởng lão hội, lúc này ông ta dùng tới toàn bộ thuật pháp quyển trục
mà mình tích lũy, chỉ vì để hoàn thành trận pháp với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này, thân hình khổng lồ của Dorons đã đến rất gần với quân đoàn Ám
Nguyệt đang tập trung.
"Đằng sau lưng là người nhà của chúng ta, các dũng sĩ của Ám Nguyệt, hãy
nâng cao dũng khí của chính mình, chúng ta không thể lui lại!"
Trưởng lão lãnh đạo quân đoàn đưa ra mệnh lệnh dàn trận cuối cùng.
Mặc dù cái quân đoàn này là chắp vá trong lúc nhất thời, trận hình cũng rất thưa
thớt, nhưng đối mặt với loại quái thú khổng lồ này mà không tan rã, đã rất đáng
quý.
Đợi đến khi khoảng cách hai bên càng gần hơn, bọn họ sẽ bắt đầu cách thức tấn
công của bầy kiến để công kích Dorons, tổn thất tất nhiên sẽ vô cùng nặng nề.
Hậu phương của quân đoàn, khẩn cấp di chuyển hoả pháo vừa mới lắp ráp hoàn
thành tới, số lượng cũng không nhiều, chỉ có ba mươi mấy khẩu, mà lại là loại
hỏa pháo đường kính nhỏ chỉ có thể bắn ra đạn pháo thuật pháp
Hạm đội ngoài biển của Đảo Ám Nguyệt có hỏa lực rất mạnh, nhưng đợi đến
lúc bọn họ trở về, thành trấn sớm đã bị nghiền ép không biết bao nhiêu lần.
Ở trên đảo cũng có hỏa pháo thuật pháp đường kính lớn và Ma Tinh Pháo,
nhưng đều được bố trí ở những chỗ dễ đổ bộ gần bến cảng, bởi vì gần trăm năm
nay khu đảo chính của Đảo Ám Nguyệt cơ hồ không có chiến tranh, uy hiếp đều
đã bị hạm đội ngoài biển loại trừ, những khí tài quân sự này bỏ không nhiều
năm không sử dụng và bảo trì đã có vấn đề, nhưng cho dù không có vấn đề đi
nữa thì lúc này cũng không còn kịp di chuyển chúng đến đây.
Hỏa pháo thuật pháp đường kính cần thời gian tháo dỡ, Ma Tinh Pháo sau khi
vận chuyển đến còn cần bố trí và điêu khắc trận pháp bên trong thì mới có thể
sử dụng, căn bản là không đến kịp.
Về phần những khu bố trí quân sự trên bờ biển cũng không có khả năng bắn
được tới đây, Dorons vốn dĩ ngủ say ở trên đảo, cũng không phải từ dưới biển
mà bò lên bờ.
Karen đã từng gặp xe bắn đá mà Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn mang theo lúc xuất chinh,
mặc dù nhìn nó có vẻ nguyên thủy hơn hỏa pháo rất nhiều, nhưng phải biết, trên
mỗi một chiếc xe bắn đá đều có điêu khắc trận pháp không gian, nhìn bộ dáng
chỉ cồ xưa một chút, nhưng hiệu quả tấn công trong thực chiến và sức mạnh phá
hủy cao hơn Ma Tinh Pháo không biết bao nhiêu lần.
Trong "Ngày đầu chiến tranh", Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn sở dĩ có thể công phá từng
cái thánh địa của Luân Hồi Thần Giáo với tốc độ nhanh như vậy, phần lớn đều
sử dụng máy bắn đá để tấn công, phá hủy trận pháp phòng ngự của đối phương,
còn lại, để cho quân của Kỵ Sĩ Đoàn đi vào nghiền ép và tiêu diệt toàn bộ lực
lượng chống cự của đối phương.