Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một hồi lâu, Neo mở miệng nói:

"Ba phần mảnh vỡ thần cách?"

"Đúng vậy, từng cái phân biệt mà tương đương với ông ấy lúc trẻ, lúc trung niên

và khi đã về già."

"Làm sao ông ấy làm được?"

"Tôi cũng không biết." Karen nhún vai, "Tôi chỉ biết là, ở trong một khoảng

thời gian rất dài thi ông nội sẽ cảm thấy buồn rầu vì không cách nào áp chế lại

cảnh giới của mình tăng lên."

"Buồn rầu?" Hai mắt của Neo nhắm nghiền, sau đó mở ra, "Rất xin lỗi, vừa nãy

ta cũng vừa thử xem, phát hiện ta không có cách nào đặt bản thân vào tình

huống đó mà cảm nhận sự phiền não của ông ấy."

"Ừm, tôi cũng không thể làm được." Karen ăn ngay nói thật.

"Sau đó thì sao, ông nội cậu bây giờ đang ở đâu?"

"Trong nhà."

"Trong nhà... Làm cái gì?"

"Đi ngủ."

"Đi ngủ?" Neo giơ hai tay lên, "Sau khi kích nổ xong Trật Tự Thần Điện thì về

nhà đi ngủ rồi?"

Neo vừa lúc cảm thấy vô cùng hoang đường vừa ghép lại cánh tay và đầu của

con búp bê này vào cơ thể của một con búp bê khác, Karen có thể tưởng tượng

được lúc ngài Lemar quay trở lại phòng làm việc mà trông thấy đám mô hình

mà mình yếu mến bị đối xử như thế này sẽ phát điên đến mức nào.

"Ông nội kích nổ một phần mảnh vỡ thần cách ở Trật Tự Thần Điện, lại giao

một phần mảnh vỡ thần cách cho các Trưởng Lão Thần Điện, sau đó, ông ấy

mang theo phần còn lại mà chìm vào giấc ngủ say, yêu cầu là của ông ấy là Trật

Tự Thần Giáo không được thăm dò cuộc sống của người trong gia tộc

Inmerais."

Neo lập tức lĩnh ngộ ra, hỏi:

"Cho nên, đây chính là nguyên nhân cậu mượn dùng thân phận của Pavaro để

tiến vào Trật Tự Thần Giáo?"

"Đúng thế."

"Nếu như thân phận của cậu bại lộ..." Neo bỗng nhiên cười, "Vậy thì cậu có thể

ngang vai vế với đám người của Leon và Laure... A không, cậu là người ngồi,

còn bọn họ phải đứng."

Karen cũng từ chối cho ý kiến thêm.

"Trách không được cậu có thể ở chung một chỗ với bọn họ, ta đã sớm nói rồi,

các cậu hẳn là cùng một loại người."

"Tôi cũng không cảm thấy chúng tôi là cùng một loại người, chỉ có thể nói, trên

mặt tâm lý thì tôi không cảm thấy mình thấp hơn bọn họ."

"Được rồi, tốt, vậy mục đích mà cậu che giấu tung tích của mình là để làm gì?"

"Ông nội cảm thấy con đường mà ông ấy đã đi là sai lầm, cho nên, ông ấy gửi

gắm hy vọng vào trên người của tôi, hi vọng tôi có thể đi một con đường khác."

Neo nhạy bén mà bắt được thâm ý của câu nói này, hỏi: "Là một mình ông nội

cậu đi sai, hay vẫn là tất cả chúng ta... Đều đã đi sai?"

"Cái này, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào."

"Được rồi, cũng không cần giải thích, tôi chỉ hỏi đến đây thôi." Neo quay người

đi về tới, ngồi xuống trên ghế, hai tay khoanh lại, "Để cho người khác cảm thấy

ngại ngùng đó là, bây giờ ta cũng không có cách nào đưa thêm chip đánh bạc."

"Không sao, đội trưởng, tiền chữa bệnh của ngài..."

"Cho nên ta quyết định sẽ nói cho cậu biết một sự kiện, xem như là sự đền bù

cho cậu, cậu cũng không cần cược thêm tiền, mặc dù trực giác nói cho ta biết,

trên tay cậu còn có rất nhiều chip đánh bạc."

"Được rồi, đội trưởng."

"Ông ta, chính là kẻ mà ta đã ăn hết ấy, mặc dù ông ta vẫn luôn cố gắng che

giấu tung tích của mình, nhưng trong những năm tháng ấy, bởi vì suy cho cùng

thì quan hệ giữa chúng ta cũng rất mật thiết, cho nên ta nhìn thấy một chút bí

mật của ông ấy.

Bí mật lớn nhất là,

Lúc ta thành công giết chết ông ta, ông ta có kêu ra tên của một dòng họ."

"Dòng họ?"

Neo giơ hai tay lên, nói: "Cũng giống với câu: Chẳng lẽ đây chính là tôi nghiệt

của gia tộc chúng ta cho nên mới phải nhận sự trừng phạt và nguyền rủa sao?"

"A, ta đã hiểu." Karen gật nhẹ đầu, ra hiệu rằng mình đã tưởng tượng ra hình

ảnh đó.

"Đây cũng nguyên nhân mà ta sẽ tìm hiểu về ông ta, dù rằng ta biết, việc mà ta

làm có thể khiến bản thân ta bị hủy diệt, để cho thắng lợi mà vất vả lắm ta mới

có được toàn bộ đều phí công, nhưng ta vẫn như cũ nguyện ý.

Bởi vì, dòng họ mà ông ta nói lên là... Philias."

"Philias?"

"Cậu có biết cái họ này không?"

"Biết." Karen nhẹ gật đầu, "Nếu như nói Simerson là Vương tộc của Luân Hồi

Thần Giáo, như vậy thì Philias, cũng kém không bao nhiêu với Vương tộc trong

Ánh Sáng Thần Giáo."

Có một đoạn thời gian, Karen cảm thấy tò mò về lịch sử diệt vong của Ánh

Sáng Thần Giáo cho nên cố ý tìm kiếm một chút tài liệu, cũng đọc kỹ bút ký

của ông Hoven một chút.

Trong lịch sử của gia tộc Philias từng sinh ra rất nhiều vị Giáo hoàng, mà vị

Giáo hoàng cuối cùng của Ánh Sáng Thần Giáo, là vị Giáo hoàng điên đã từng

đứng trên đỉnh của Tháp Ánh Sáng mà hô lên rằng mình không tin trên đời này

có Thần, họ của ông ta cũng là Philias.

Mặc dù không thể nói là do Giáo hoàng điên dẫn đến sự tiêu vong của Ánh

Sáng Thần Giáo, nhưng hành động kia của ông ta, chính là một tiếng chuông

tang cuối cùng dành cho Ánh Sáng Thần Giáo vốn dĩ đã lung lay sắp đổ.

Cho nên, cái người mà đội trưởng đã ăn kia là hậu duệ của vị Giáo hoàng điên

kia sao?

Neo tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng Karen, nói: "Ta cũng có suy đoán

như thế, ta có một cảm giác, từ trên người của ông ta, từ trên huyết mạch, ta tựa

như có thể ngược dòng mà tìm hiểu về nguyên nhân mà vị Giáo hoàng kia nổi

điên.

Cậu biết đấy, đối với một đoạn lịch sử ghi chép cuối cùng của Ánh Sáng thần

giáo, cho dù là trong nội bộ của giáo hội chính thống cũng rất không trọn vẹn,

giống như tất cả giáo hội đã cố gắng xóa đi thứ gì đó vào thời kỳ trước.

Bí mật này, làm cho ta cảm thấy kích động; vén màn sự thật, để cho ta cảm thấy

mê mẩn.

Sau khi mất đi Irina, ta cần tìm lại một nơi để mình tập trung tầm mắt vào,

chính là nó."

"Đội trưởng, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú đối với cái bí mật này."

"Đương nhiên, ta đoán được cậu có thể sẽ nói như vậy, nhưng đây cũng chỉ là

sự suy đoán của ta mà thôi, trên thực tế lúc ta bắt đầu điều tra ông ta, nhưng, ta

đã cảm nhận một chút sự ảnh hưởng của ông ta trên người mình rồi.

Giống như lúc uống rượu say vậy, có đôi khi ta sẽ lẫn lộn khái niệm giữa ông ấy

và ta một cách rất tự nhiên, việc mà ông ấy từng làm qua, ta cũng sẽ nghĩ một

cách đương nhiên rằng mình cũng đã từng làm, nhưng ta cũng không kháng cự

cảm giác này, bởi vì ta cũng không cảm thấy sự đau khổ nào từ trong đó."

"Nhưng cuối cùng, có vấn đề xảy ra."

"Đó chính là việc sau này ta cần phải lo lắng, vào lúc này ta chỉ muốn cố gắng

hưởng thụ mọi thứ đang có."

Neo đứng người lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen: "Trời đã sắp sáng rồi, cậu có

cần về nhà không, ta đưa cậu trở về."

"Được rồi, đội trưởng."

Neo và Karen rời đi nhà kho của Lemar, lúc hai người đi ra khỏi cửa hàng cũng

không chào hỏi với chủ nhà một tiếng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK