dù.
"Trong nhà còn có mấy cái quan tài?"
"Thiếu gia, trong nhà còn có bốn chiếc quan tài trống." Dincom trả lời ngay,
"Ngài muốn dùng sao, muốn đưa đến nơi nào, có cần tôi lái xe tang ra trước
không?"
"Chắc là đã đủ." Karen nhẹ gật đầu, đưa tay chỉ vào Pieck, "Bây giờ ngươi đi
chọn một cái mà ngươi cảm thấy tốt nhất."
"Được rồi, thiếu gia, ta đi ngay." Pieck lập tức chạy tới nhà kho ở nhà sau.
Dincom nói: "Vậy tôi đi lái xe tang đến để tiện sắp xếp lên."
"Ừm, tốt."
Dincom cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa xe, ngồi vào bên trong xe tang, sau khi
khởi động xe tang, bắt đầu lùi xe, để buồng sau xe lùi vào dưới mái hiên của
Nhà Tang Lễ.
Ngay sau đó hắn lập tức tắt máy xuống xe, chạy ra đằng sau, mở thùng sau xe
ra, thả tấm thép chặn xuống.
Xoay người, Dincom nói với Karen: "Thiếu gia, bây giờ tôi đi khiêng quan tài
cùng với Pieck."
"Không cần."
"A... Thiếu gia ngài quên sao, ngài Alfred bây giờ vẫn còn đang hôn mê, một
mình Pieck không nhấc nổi."
"Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, thiếu gia, vậy tôi đi nghỉ ngơi, nếu ngài có việc gì thì cứ dặn dò..."
Karen giơ tay lên về phía Dincom.
Sau một khắc, Dincom bỗng nhiên cảm thấy yết hầu của mình bị chặn lại, cảm
giác ngạt thở dữ dội truyền đến.
Hắn vô thức bắt lấy cổ của mình muốn hít thở không khí, nhưng rất nhanh,
Dincom phát hiện từ miệng và lỗ mũi của mình và cả trong lỗ tai, có hạt cát bắt
đầu càng không ngừng chảy ra, một màn này để hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi
và tuyệt vọng, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm trước người thanh niên trẻ tuổi
trước mặt mà kêu cứu:
"Thiếu... Thiếu gia..."
Karen khẽ mỉm cười, cổ nghiêng nhẹ sang một cái, đồng thời cánh tay phất về
phía xe tang.
"Vù!"
Cả người Dincom bay ngược vào bên trong xe tang, đã nằm vào cái lỗ đặt quan
tài phía sau thùng xe.
Karen bước đến phía sau xe tang, nhìn xem Dincom bị cố định trong cái khoang
nhỏ dùng để đặt quan tài.
"Thiếu... Thiếu gia..."
Karen làm động tác ngoắc ngoắc về hướng phía trước.
"Rầm rầm... Rầm rầm... Rầm rầm..."
Phía trên, có hạt cát xuất hiện, lấp đầy cái khoang nhỏ hình chữ nhật này lại.
Hạt cát dần dần bao trùm toàn thân Dincom, sau đó tiếp tục lấp đầy, mãi cho
đến khi hoàn toàn lấp đầy cái khoang nhỏ này lại, mà không quá nhiều một chút
nào, vừa lúc cân bằng bốn phía của cái khoang nhỏ.
Máu tươi, bắt đầu rỉ ra, tạo thành một vết màu đỏ ở trên mặt cát.
Karen ngồi xổm xuống, đưa tay phe phẩy trên không, tựa hồ là đang tiến hành
điều chỉnh sau cùng cho "Bức họa trên cát" của mình.
Cuối cùng, vết máu trên mặt cát tạo thành một bức vẽ hoa hồng đỏ.
Karen phủi tay, phủi đi hạt cát vốn cũng không tồn tại trên bàn tay, đứng người
lên, một lần nữa thưởng thức tác phẩm này.
"Ai..."
Karen phát ra thở dài một tiếng, hiển nhiên, hắn cũng không cảm thấy hài lòng
đối với tác phẩm này.
"Không nên vẽ hoa hồng, dung tục."
Sau khi để lại lời đánh giá này, Karen quay người đi xuống xe tang, bước về
phía nhà sau của Nhà Tang Lễ, vừa đi vừa lấy ra một tờ báo từ trong ống tay áo,
đây là một tờ báo mấy kỳ trước, trang đầu chính là một bức ảnh của Karen.
Karen đứng trên phiên tòa, anh tuấn lại trang nghiêm.
Phía dưới không chỉ có một bài viết dài giới thiệu về vụ án của Vicole mà còn
hao tốn lượng lớn bút mực để giới thiệu về quá khứ của Karen, tất nhiên là nhân
vật nổi tiếng nhất trong thế hệ người trẻ tuổi của đại khu thành phố York, được
vinh dự là ngôi sao đang lên của đại khu.
"Đáng tiếc, đêm nay có vẻ hắn không có ở nhà."
...
"Có phải là có người ngoài đến viếng thăm không?
Ngươi biết mà, Karen ở bên ngoài quen biết một chút nhân vật tương đối mạnh,
người ta tới làm khách cũng rất bình thường. Lúc cậu ta huấn luyện ở đại khu
Dinger, không phải đã quen biết mấy vị giáo viên rất thưởng thức cậu ta sao?"
Kevin lắc đầu: "Gâu."
"Ngươi cảm giác được sát ý?"
Pall sửng sốt một chút, không còn nói nhảm, hai mắt lập tức nhắm chặt.
Ở giữa cô và Karen có một phương thức đặc biệt chuyên dùng để liên lạc, so
với điện thoại, quạ đen và trận pháp truyền tin đều nhanh lẹ, ổn định và thuận
tiện hơn nhiều, dù gì thì cô và Karen có quan hệ cộng sinh.
Chỉ chốc lát, Pall mở mắt ra một lần nữa, nói với Kevin: "Ta tin tưởng Karen đã
cảm giác được báo động nguy hiểm ở chỗ này, sau đó thì sao, chúng ta bây giờ
phải làm gì?"
"Gâu Gâu!"
"Ý của ngươi là, phương thức sống sót duy nhất của hai chúng ta bây giờ là biến
mình trở thành một con mèo và một con chó thật sự? Cược rằng cái tên kia chỉ
biết giết người mà lười để ý đến thú cưng?"
Trong ánh mắt của Pall lộ ra vẻ do dự, lúc này đêm hôm khuya khoắt bỗng
nhiên bất ngờ xuất hiện nguy cơ, để Pall có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Thậm chí có thể nói, hơn một trăm năm nay, mặc kệ là ở phố Mink hay ở Nhà
Tang Lễ, Pall đã thành thói quen mà thấy nhà là nơi an toàn.
Nhưng Pall rõ ràng hơn, cảm giác của Kevin sẽ không ra sai, nó đã nói rõ ràng
với mình rằng có một luồng sát ý rất mạnh đã đến sát ngoài cửa.
Điều này buộc Pall không thể không hoán đổi trạng thái lúc mình gặp phải nguy
cơ khi chưa làm mèo, nói thực ra là... Có chút lạnh nhạt.
Nhưng mà, cô rõ ràng, lời đề nghị này của Kevin là đáng tin nhất, một con mèo
một con chó, đúng là có thể che giấu thân phận, có tỉ lệ sống sót rất lớn trước
sát ý của đối phương.