Kaixi cười với bà lão: "Mẹ à, vết thương của con cũng sắp bình phục rồi, không
sao, Thần Trật Tự sẽ phù hộ con."
Richard cũng an ủi: "Đúng vậy, bà à, mẹ con không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi
một khoảng thời gian là được rồi."
Ông Deron cũng đến khuyên vợ của mình: "Bà còn đang lo lắng vớ vẩn cái gì,
nhìn xem này, vậy mà còn khóc."
Địa vị trong nhà của bà ấy rất cao, bà ấy vừa khóc, tất cả mọi người chung
quanh bắt đầu an ủi bà.
Chỉ có Karen đứng tại chỗ, bởi vì anh cảm giác được, bà lão khóc, không phải
là khóc thương cho con dâu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ lần trước, bà ấy
sau khi nhìn thấy mình, cảm xúc bỗng nhiên không cách nào khống chế được, vì
để che giấu, bà ấy mới chủ động kéo tay của con dâu mình, giả bộ như đang
thương khóc cho vết thương của con dâu mình.
Bà ấy,
Nhận ra mình?
Vốn dĩ Karen rất có lòng tin đối với việc che giấu thân phận của mình, nhưng
không chịu nổi phải luôn luôn mất mặt như vậy.
Cho nên, bây giờ anh đã trở nên rất mẫn cảm ở phương diện này.
Những người khác của nhà Guman cũng sẽ không chú ý đến những chi tiết này,
nhưng Karen sẽ chú ý, với lại việc Richard có được khả năng cảm ứng được sự
kêu gọi của huyết thống, rất khó nói rằng điều này không phải là được di truyền.
Bà lão cuối cùng cũng dừng khóc, cố ý quay đầu nhìn về phía Karen, vừa dùng
khăn tay lau nước mắt vừa nói:
"Đây chính là cậu Karen đấy sao?"
"Là tôi, chào phu nhân."
"Tốt tốt tốt."
Bà lão nhẹ nhàng đẩy ra người nhà đứng bên cạnh, chủ động đi về phía Karen:
"Lớn tuổi, con mắt cũng không được tốt, ta đến gần một chút xem cho kỹ."
Tay Karen bị bà ấy nắm được, tay của bà ấy rất ấm áp.
"Một cậu thanh niên rất tuấn tú, gương mặt thật dễ nhìn."
"Ha ha, bà nội, cháu từng nói rồi mà, dáng vẻ của Karen rất xuất chúng đấy, bà
biết không, cho dù là vị công chúa của Đảo Ám Nguyệt vừa đến thành phố York
vài ngày trước, cũng xem trọng anh ấy đấy nha."
"Không riêng gì cái lớp da bên ngoài đẹp, khí chất cũng tốt, chín chắn, con nhìn
lại bản thân mình xem, giống kiểu gì."
"Cháu vốn là không muốn so với anh ta, cũng không sánh bằng."
Tính tình của Richard rất tốt, cậu ta sẽ không bởi vì bị hạ thấp khi so sánh với
con cái nhà người ta mà cảm thấy tức giận.
"Có cái gì mà không sánh bằng? Có cái gì không thể so được? Giữa hai đứa có
thể có chênh lệch đến mức nào, chỉ đơn giản là nhà chúng ta quá cưng chiều
cháu thôi."
"Ôi, bà nội à, bà cũng quá có lòng tin đối với đứa cháu trai này của mình rồi."
"Ha ha."
Bà lão vỗ vỗ mu bàn tay của Karen, hỏi:
"Đã kết hôn chưa?"
Lucy lập tức mở miệng nói: "Mẹ, cậu Karen đã đính hôn rồi."
"Ồ? Đã đính hôn rồi? Cô gái nhà ai?"
"Cô gái của một gia đình bình thường."
"Bình thường hay không cũng không quan trọng, vóc dáng có xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp ạ."
"Ừm, tính cách thì thế nào? Dịu dàng không, có biết điều không?"
"Rất dịu dàng, cũng rất hiểu chuyện."
"Tốt, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Bà lão tiếp tục vỗ nhẹ mu bàn tay Karen, lại hỏi: "Cuộc sống bây giờ, có được
như ý mình không?"
"Hài lòng ạ, thưa phu nhân, trong công việc và trong cuộc sống, đều rất vui vẻ."
"Cũng không nên gạt ta, nếu có chỗ nào không được như ý, ta để cho ông Deron
đi sắp xếp cho, rốt cuộc thì cậu cũng đã cứu mạng của Kaixi và Eisen, cậu là ân
nhân của cả nhà Guman chúng ta."
"Ngài Deron lúc trước cũng đã nói với tôi rồi, rất cảm ơn ngài, thưa phu nhân."
"Không cần gọi ta là phu nhân, cậu cũng trạc tuổi với Richard vậy, lại là đồng
đội, cậu có thể giống như Richard vậy, gọi ta là bà nội."
Nói xong, trong mắt của bà lão tỏa ra sự mong chờ.
"Bà nội."
"Ai, ai!" Bà lão nở nụ cười, quay đầu, nhìn về phía ông Deron, giống như là
đang khoe khoang, "Ta hôm nay lại có thêm một đứa cháu trai, nó còn gọi ta là
bà nội đấy, về sau a, không phép bất cứ ai bắt nạt nó, Richard, cháu có nghe hay
không."
Richard uất ức nói: "Bà nội à, bà cũng quá xem trọng cháu rồi, cháu làm gì có
bản lĩnh để bắt nạt anh ta chứ."
Lúc này, bà lão cũng lui lại một bước, kết thúc cuộc hỏi thăm ân cần, chuẩn bị
ăn cơm, nhưng bà vẫn lại hỏi thêm một câu: "Karen à, cha mẹ của cháu bên kia
thì sao?"
"Lúc cháu còn rất nhỏ, thì cha mẹ đã không còn ở đây nữa."
"A."
Bà lão thở dài, nhẹ gật đầu, lập tức, bà ấy giống như nhận ra điều gì, nói: "Thật
xin lỗi."
"Không sao ạ."
Hành động cử chỉ và lời nói của bà lão cũng không ai cảm thấy có cái gì kì lạ,
đối với ân nhân đã cứu con trai và con dâu của bà, bà ấy biểu hiện ra sự hiền
lành và ôn hòa bao nhiêu cũng là điều dễ hiểu.
Mà lại bởi vì những người khác có thân phận trong giáo hội cao hơn so với
Karen, cho nên rất nhiều lời chỉ có thể nên nói ra từ trong miệng của bà lão.
Đám người ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng cơm, mỗi người dùng phần của riêng
mình, tự gắp tự ăn trong phần của mình.
Karen phát hiện tay nghề nấu nướng của bà ngoại rất không tệ, có vài món ăn là
đặc trưng của Wien, nhưng được bà ấy thay đổi cách nấu, vừa giữ lại nét đặc
trưng, lại cải thiện hương vị.
Nhất là món súp nấm mà bà ấy nấu, hương vị rất là ngon, Karen uống liên tiếp
hai bát.
Trong lúc đó, Eisen bị bà ấy bảo Richard gọi đến.
Người cậu này của mình ngồi xuống bàn ăn, sau đó đứng dậy, mỗi một món đều
gặp vào trong mâm của mình một chút, sau đó múc một bát canh, lại ngồi
xuống, ăn hết tất cả các món trong mâm theo một trình tự, cuối cùng thì dùng
thìa múc canh đưa vào miệng, sau khi ăn ăn uống uống xong, lau miệng:
"Con ăn xong rồi, mọi người từ từ dùng."
Đứng dậy, rời bàn, rời khỏi bản ăn giống như đang chạy nạn.
"Ai." Bà lão thở dài, hiển nhiên, tất cả mọi người trong nhà đối với cảnh này đã
thành thói quen, nhưng sau đó bà lão vẫn nhìn về phía Richard, "Lần trước mẹ
cháu không phải đã bảo cháu sắp xếp một vị bác sĩ tâm lý rồi hay sao?"
"A…"
Richard không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì việc này là do Karen đáp
ứng, anh cũng bảo hôm nay sẽ cùng dẫn bác sĩ tâm lý đến đây, nhưng Richard
lại phát hiện Karen cũng chỉ đến một mình, nghĩ rằng chắc là do Karen không
hẹn được hoặc đã quên, cho nên cậu ta cũng không nhắc đến việc râu ria này