mịch, tất cả sự thăm dò bên ngoài đều không thể xâm nhập.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chờ đến khi màu đen từ từ tan đi, Thần
Trật Tự cũng từ từ đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài.
Trên đường, Thần Trật Tự lại đi ngang qua Dis, Thần, lại dừng bước.
Hắn giống như là đang suy tư, lại hình như đang do dự.
Tựa như sau một khắc nữa thì hắn sẽ nói gì đó, cũng chính là ban xuống Thần
dụ.
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài. Tiếng chuông
vào lúc này cũng tiếp tục vang lên.
Chiều không gian đang bị ngưng đọng giống như lại khôi phục dòng chảy.
Lão Hoven hỏi: “Dis, chúng ta còn tiếp tục quay ngược dòng sao? Hay là…trở
về hiện thực?”
Nếu như tiếp tục quay ngược mà nói thì có cơ hội có thể trông thấy tòa cảnh
tượng khi toà cung điện này được xây dựng, có khả năng nhìn thấy mục đích
thật sự mà nó được kiến tạo.
Nhưng xem ra bây giờ cũng đã không có quá nhiều ý nghĩa, mặc kệ mục đích
của nó là cái gì thì Thần Trật Tự cũng đã đến đây để phá huỷ nó.
Ánh mắt của Dis vẫn nhìn về phía Thần toạ màu xanh lam kia: “Hoven, ngươi
có thể duy trì trạng thái ngưng đọng này sao?”
“Ngươi đang nói gì đấy? Sao ta có thể làm được, trong tay của ta chỉ là đang
thao túng một con rối, cái con rối này cũng không có khả năng để gánh chịu áp
lực lớn đến như thế.”
“Không cần quá lâu, chỉ cần một hồi, để tốc độ vận chuyển của nó chậm lại một
chút, ta chỉ cần một chút xíu thời gian.”
“Dis, ngươi là muốn…” Ánh mắt của Lão Hoven trừng một cái, lúc này gào lên,
“Ngươi điên rồi? Ngươi muốn…ngươi muốn ngồi lên trên Thần toạ sao?”
Dis nhẹ gật đầu.
“Này này, ông bạn già, khi ngươi đối mặt với Thần Trật Tự thì ta cho rằng đây
là bởi vì sự kiêu ngạo và quá khứ của ngươi cho nên ta sẽ không khuyên can
ngươi, bởi vì ta hiểu ngươi, nhưng sau khi đối mặt xong với Thần thì ngươi
cũng không nên thử ngồi lên Thần toạ mà Thần đã ngồi đấy chứ?
Bây giờ dù sao ngươi cũng không phải là Thần, ngươi có thể truy cầu sự bình
đẳng với Thần trên mặt nhân cách, nhưng thật sự cũng không cần thiết phải đi
làm chuyện tương tự với một vị Chủ Thần, ông bạn già của ta, chúng ta không
cần thiết phải hơn thua như vậy!”
“Ta không phải đang hơn thua với ai, chẳng qua là ta cảm thấy, nếu như ta có
thể ngồi lên thì sẽ có thể có cơ hội để biết được Thần Trật Tự và Thần Vĩnh
Hằng đã từng thông qua nơi này mà trao đổi việc gì.”
“Sau đó thì sao? Ngươi muốn viết một quyển sách rồi đặt tên là «Bí mật không
muốn để ai biết giữa Trật Tự và Vĩnh Hằng» à?”
Dis trầm mặc.
Lão Hoven tiếp tục khuyên: “Nghe ta, ông bạn già, ta biết nằm ngủ say trên
giường vài năm đối với ngươi mà nói thì trong lòng đã tích luỹ rất nhiều ấm ức
muốn giải toả ra ngoài, ta cũng cảm động lây với loại cảm giác này, dù gì thì
điều kiện sống của ta so với ngươi thì cũng tệ hơn rất nhiều, ta cũng không có
mấy đứa con tốt như Mason và Winnie dọn dẹp săn sóc mỗi ngày, nhưng ngươi
cũng không nên.”
“Ta muốn báo tin này cho cháu ta biết.”
“Nhưng ngươi cũng không nên nói cho ta biết trễ như vậy bởi vì nó cũng là
cháu của ta, tốt, bắt đầu!”
Lúc lão Hoven còn sống đã rất khó kiềm chế vì tiếng gọi “ông nội” của Karen;
hiện tại, chỉ có thể nói càng thêm không cách nào cự tuyệt, cũng càng thêm
khao khát, ngoại trừ sự hưởng thụ trên mặt tinh thần thì còn có nhân tố hiện
thực.
Lão Hoven chỉ là một trang bình thường trong quyển bút ký này, lão cần sự thừa
nhận từ bên ngoài để tiếp tục có được quyền khống chế quyển bút ký này và
duy trì sự độc lập của bản thân, không có gì có thể so sánh được với sự khẳng
định của Thần Trật Tự.
Có thể nói rằng là trên mặt phương diện và cả “sinh lý” thì lão Hoven đều
không thể thoát khỏi sự tán đồng thân phận của Karen.
Con rối màu trắng quỳ rạp dưới đất, dưới chân lão Hoven xuất hiện một vòng
sáng trận pháp, vô số sợi tơ tràn ra từ bên trong, hai tay của lão Hoven đang
nhanh chóng chuyển động điều khiển cách cục xung quanh, mà bên trong quyển
nhật ký cũng có những cánh tay ngươi, cánh tay yêu thú thậm chí là tay của
“Thần” vươn ra cùng hỗ trợ tính toán và điều khiển.
Lão Hoven bây giờ không phải là đang làm việc này một mình, lão phát động
tất cả những “người trong cuộc” có thể phát động được ở trong quyển bút ký
Thời gian dần trôi qua, tốc độ chảy ở phía ngoài vốn đang khôi phục lại dần
chậm lại.
“Dis, ta không biết ta có thể duy trì được bao lâu, ta sẽ bị hao tổn rất lớn, kết
quả tốt nhất là ta phải trở lại trong bút ký để nghỉ ngơi một khoảng thời gian,
kết quả xấu nhất đó là quyển bút ký này sẽ biến thành một tờ giấy trống không
bởi vì hành động của ta bây giờ.”
Dis vừa bước đến Thần toạ vừa an ủi: “Ta tin tưởng Thần Nguyên Lý vĩ đại.”
Lão Hoven mắng: “Cái đám Trật Tự các ngươi đều là như vậy, chỉ khi cầu xin
chúng ta làm việc thì miệng mới có thể nói ra mấy lời dễ nghe!”
Dis đi đến trước Thần tọa, quay người đưa lưng về phía Thần tọa, không chần
chờ, trực tiếp ngồi xuống.
Trong chớp mắt khi ngồi xuống thì linh hồn bắt đầu thiêu đốt, ánh sáng của sự
thiêu đốt ấy phủ lên mọi thứ xung quanh một màu “Đen kịt”.
Một giọng nói truyền ra, giống như là một tiếng thở dài, để cho bóng tối vô định
kia nhộn nhạo lên vô số gợn sóng:
“Với sự cai quản của Vĩnh Hằng, ta sớm đã cảm thấy cô độc, kỷ nguyên không
có đối thủ thật sự là quá buồn tẻ. Bởi vậy, ta trục xuất bản thân mình, ta hy vọng
đến lúc mình trở về, ngươi đứng trước mặt ta cũng đừng để ta thất vọng.”
“Ngươi có thể xoay người sang chỗ khác, hướng mặt về cùng một phía với ta.”
“A, ngươi đang sợ hãi sao, không dám đối mặt với ta?”
“Ta càng lo lắng rằng ngươi sẽ thấy sợ mà không dám đối mặt với sự ồn ào náo
nhiệt do ta tạo ra.”
“Ồn ào náo nhiệt như thế nào?”
“Ta sắp mở ra một kỷ nguyên vô Thần.”
“Ta rất chờ mong.”