Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ bầu trời phía trên Hỏa đảo đã biến thành màu đỏ, màu của mặt đất còn

đậm hơn rất nhiều.

Ác Khuyển Vực Thẳm ba đầu trong lúc cuồng bạo tiến hành tàn sát sinh linh

trên Hỏa Đảo, khóe mắt có nước mắt đang không ngừng rơi xuống, sau khi rơi

xuống, rất nhanh đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi, tạo thành màn sương mù nhạt

đắng chát.

Dòng dung nham kinh khủng, sự rung động của nỗi tuyệt vọng, vào lúc này sinh

mệnh biến thành thứ cỏ dại rẻ tiền, bị ngọn lửa không ngừng thiêu rụi.

Ở trên đại sảnh trận pháp, người thanh niên lưng còng đang hưng phấn mà quan

sát tất cả mọi chuyện đang xảy ra.

Bên người của hắn ta, Thủy tổ Dị Ma Mê Hoặc Blaised dùng hình thái của một

gương mặt quỷ xuất hiện, cười gằn nói:

"Ta thích khung cảnh như thế này, thật đấy, ta yêu hương vị của sự chết chóc!

Máu tươi, hỗn loạn, gào thét, a, trời ạ, thật sự là một hỗn hợp để người ta say

mê."

Người thanh niên lưng còng cũng phối hợp cười, nhưng khi cười, khuôn mặt

của hắn bắt đầu nhẹ run lên, có vẻ hơi đau đớn, từng sợi sức mạnh Ánh Sáng

đang tràn ra khỏi cơ thể của hắn, hắn không thể không dùng tay mà ngăn cản

chúng lại.

Blaised nhìn về phía hắn, nói: "Thế nào rồi, lại bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài

xích sao?"

"Đúng... đúng...... Linh hồn của ta... có vẻ không gánh chịu được."

"Là do ngươi muốn nhận lấy càng nhiều nên phải gánh chịu càng nhiều, chúng

ta chỉ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, nhưng nói thật, đúng là hơi nhiều đấy."

"Đúng vậy, không sai." Người thanh niên lưng còng dùng sức nhẹ gật đầu, "Vì

phục hưng Ánh Sáng Thần Giáo, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, ta tin chắc rằng

Ánh Sáng sẽ lại xuất hiện, sau máu và lửa, tất cả chướng ngại ngăn cản Ánh

Sáng trở về, đều sẽ quét tan, bao gồm cả... Trật Tự."

"Đương nhiên, tin tưởng ta, Thần Trật Tự sẽ ngã xuống, Trật Tự Thần Giáo của

Thần Trật Tự, cuối cùng rồi cũng sẽ chôn vùi, phía trên tro tàn của Trật Tự Thần

Giáo, sẽ sinh ra Ánh Sáng mới."

Blaised mãi mãi cũng quên không được, bộ dáng của người đàn ông kia khi

bước vào Nơi chôn cất của Thần;

Đối mặt với yêu cầu hợp lý của một đám Thần đang yên nghỉ về việc kéo dài

khế ước trước đây của Thần Ánh Sáng, người đàn ông này trực tiếp trả lời:

"Thật ngại quá, thời đại thuộc về Ánh Sáng, đã kết thúc."

...

Lão thuyền trưởng ngồi ở trên khán đài, ngơ ngác nhìn về cảnh tượng thảm liệt

đầy rung động đang xảy ra trước mặt, bên trên boong tàu, đám thủy thủ của hắn

cũng làm động tác giống hệt hắn.

Lập tức, lão thuyền trưởng sợ run cả người;

Hắn trông thấy trên bến tàu ở nơi xa, rất nhiều tàu thuyền đang bắt đầu nhanh

chóng tiến về phía biển cả để tránh xa khỏi Hỏa Đảo, mà lão thuyền trưởng thì

bắt đầu lo lắng cho những vị kia bây giờ có cần mình tiếp ứng để rút lui hay

không?

Xảy ra chuyện như vậy, những vị kia có lẽ cũng không có cách nào để rời khỏi

Hỏa Đảo chứ?

Nhưng bây giờ nếu tiến về Hỏa Đảo để đón người thì hắn lại cảm thấy cực kỳ e

ngại, đó thật sự là đang chủ động nhảy vào hố lửa.

Trong chốc lát, lão thuyền trưởng lâm vào một hồi cảm xúc đấu tranh nội tâm,

nhưng mà sau khi cúi đầu nhìn về bản bút ký trong tay, hắn cuối cùng vẫn hạ

quyết tâm, chỉ thấy hắn tuột xuống từ trên đài quan sát theo một cây cột, sau khi

tuột xuống thì lập tức ra lệnh:

"Lập tức khởi động thuyền, đến bến tàu để đón người!"

Nhưng mà, mệnh lệnh của lão thuyền trưởng cũng không được chấp hành.

"Điên rồi hả thuyền trưởng, bây giờ mà về Hỏa Đảo?"

"Đây không phải đang đi chịu chết sao thuyền trưởng, không đi, chúng tôi

không muốn đi!"

"Đúng vậy, cha, bây giờ sao chúng ta có thể trở về!"

Lão thuyền trưởng phát hiện không chỉ có đám thuộc hạ thủy thủ đoàn không

nghe mệnh lệnh của mình, lúc này ngay cả mấy đứa con trai của mình cũng

phản đối mình, việc này khiến lão thuyền trưởng không nhịn được mà trong

lòng thở dài:

"Ai, nếu như lần này có thể bị bắt cóc giống như lần trước thì tốt rồi."

...

Vùng biển phía ngoài, có một con thuyền đang nhanh chóng tiến về hướng này.

Đây là một chiếc thuyền rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến cho con thuyền cướp biển

nhỏ Gindo của lão thuyền trưởng trông giống như chiếc thuyền của thế lực lớn.

Trên boong tàu diện tích vốn cũng không lớn của chiếc thuyền nhỏ này có đặt

một chiếc ghế đẩu, một lão già tóc trắng ngồi ở phía trên, trong tay còn cầm một

nắm đậu phộng.

Là đậu phộng luộc, mềm mềm, không cần lột, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái,

rồi đưa tới trước miệng, hút hai cái, hạt đậu phộng sẽ rơi vào trong miệng, rất

tiện lợi.

Phía đằng sau của con thuyền nhỏ là một người thanh niên đang quỳ chổng

mông, cầm một thanh đao nhỏ mà điêu khắc trận pháp tăng tốc, hắn vừa điêu

khắc còn vừa phát ra lời bực bội:

"Tôi nói rồi, trực tiếp cướp một chiếc thuyền lớn thì tốt bao nhiêu, bây giờ cái

trận pháp tăng tốc này khắc xong thì cũng chỉ có thể sử dụng được một ngày mà

thôi, sau một ngày thì tôi còn phải khắc lại một lần nữa, ngài cũng không mở

mắt nhìn xem, cái đuôi thuyền cũng đã bị tôi khắc nát rồi đấy."

Ông lão vứt toàn bộ vỏ đậu phộng trong tay xuống biển, mắng: "Wilker, ngươi

quên mất tín ngưỡng của mình rồi sao, căn cứ theo « Điều Lệ Trật Tự », sử

dụng sức mạnh tín ngưỡng đối với người bình thường là tội lớn đấy!"

"Tôi không cần dùng sức mạnh tín ngưỡng thì cũng được mà? Tôi có thể dùng

một khẩu súng trường, cầm một thanh đao, tôi cảm thấy một mình tôi cũng lấy

được một chiếc thuyền."

"Có thể, nhưng với điều kiện tiên quyết là để cho ta phế bỏ năng lượng linh tính

trong rồi thanh tẩy thể chất cơ thể của ngươi, sau đó thì ngươi có thể đi rồi."

"Ngài thật là quá hà khắc rồi đấy, ai, vốn tưởng rằng đi cùng ngài thì có thể ra

ngoài chơi một chuyến, hưởng thụ cuộc sống được xa hoa được người ta cung

phụng, không nghĩ tới phải sa sút đến nỗi làm công nhân điêu khắc cực khổ mỗi

ngày, còn phải ăn toàn là cá.

Ngài Tahisen à, ngài thử nhìn kỹ xem, đằng sau lỗ tai của tôi có mọc ra mang cá

chưa."

"Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, lúc xuất phát ta cũng không có yêu cầu ngươi đi

theo, là ngươi đến cầu xin nên ta mới bất đắc dĩ mang ngươi theo."

"Ài..."

Wilker dứt khoát nằm xuống ngửa mặt nhìn lên trời, nói:

"Bởi vì ta biết ngài từ chức, nên muốn đi cùng với ngài ra ngoài để giải sầu một

chút, nhưng ta thật không nghĩ tới, ngài thật sự muốn đi điều tra, hơn nữa còn

tách khỏi đoàn điều tra mà đơn độc trôi dạt trên biển."

"Ở trong đoàn điều tra thì có thể điều tra ra cái gì? Những thứ mà ngươi nhìn

thấy, đều đã được người ta sắp xếp sẵn rồi, chả có một chút ý nghĩa gì, bọn hắn

thậm chí có thể bố trí ra một đám dân cư, nói cho ta rằng bọn họ hoàn toàn

không chịu sự ảnh hưởng từ chiến tranh, lại tổ chức một buổi vũ hội, nhiệt liệt

hoan nghênh Luân Hồi Thần Giáo “cứu vớt” quần đảo Meppers."

"Vậy ngài tự mình hành động thì cho dù có thấy được chân tướng của sự việc

vậy cũng có ích gì đâu? Cho dù ngài ghi lại chân tướng thật sự của thảm án trên

quần đảo Meppers rồi đưa đến hội nghị bàn tròn để xét duyệt, bọn họ sẽ thông

qua nó sao?

Đại tế tự sẽ thật dựa theo lời đề nghị của ngài mà trách vấn hành động của Luân

Hồi Thần Giáo sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK