bất ngờ xảy ra, chờ sau khi tiến vào chiến trường, lão già nhà mình sẽ bố trí trận
pháp lên người mình, sau đó chờ đợi đến khi cơ thể cuối cùng không chịu nổi
áp lực nổ tung mà chết.
"Vẫn được, còn lãng mạn hơn nhiều so với trong dự đoán của ta."
Từ ban tác chiến, đến tổ tác chiến, lại đến tiểu đội tác chiến,, tầng tầng cấp cấp
được chỉnh đốn, cuối cùng vào lúc nửa đêm bắt đầu sắp xếp tiến vào trận pháp
dịch chuyển theo thứ tự để đến điểm tập kết.
Một vị lính khiên nữ trên mặt có vết sẹo ở cùng tổ với Đường Lệ đi đến, hai
người cùng đi song song.
"Ta gọi Lisanmere."
"Đường Lệ."
"Cầm lấy."
Bà ta đưa cho Đường Lệ một miếng bánh mì phết đầy tương Wien. Đường Lệ
cũng không khách sáo, cầm lấy rồi cắn một cái, mắng: "Ta chịu đựng hơn nửa
đời người, thật sự vẫn không nghĩ ra vì sao người Wien lại thích ăn cái thứ này."
Lisanmere cười nói: "Ngươi biết không, lúc bắt đầu chiêu mộ, ta tốn thời gian
rất lâu để suy nghĩ tại sao ta muốn gia nhập vào, mặc dù Ánh Sáng Trật Tự cùng
các loại giáo nghĩa và màu sắc của thần bào trên người đã sớm cho ta đủ lý do
gấp mười gấp trăm lần, nhưng ta vẫn muốn tìm ra một động cơ thích hợp với
bản thân, càng có thể giải thích cho hành động của mình.
Ta cũng đã tám mươi lăm tuổi rồi, chồng ta mất sớm, sáu mươi lăm tuổi ta đã
nghỉ hưu, bây giờ lại còn phải đi mặc giáp nâng khiên, ngươi có thể hiểu được
sự nghi ngờ của ta không? Hoặc là, ngươi có nghi ngờ không?"
Đường Lệ lại cắn một miếng bánh mì, dùng phần giáp trên mu bàn tay lau đi
phần tương dính trên môi:
"Ta cảm thấy không ai ở đây hiểu rõ hơn ta.”
"Ngươi thật là thành kính đối với Thần.”
"Đúng thế, Thần cũng không có gì để nói ta cả. A, đáng chết, Thần cũng ghét
tương Wien."
"Nghĩ đi nghĩ lại, ta cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, vì thế mà ta cảm thấy thoải
mái, trong bối cảnh Chư Thần trở về chúng ta không phải là vì tương lai, chúng
ta là vì bảo vệ hiện tại.
Bảo vệ thế giới này, bảo vệ văn minh nhân loại...
Bảo vệ tương Wien!"
Đường Lệ coi thường tấm khiên, người chị em Lisanmere vừa quen cũng hiểu
ý, cũng giơ tấm khiên trong tay, với điều kiện tiên quyết là không làm ảnh
hưởng đội hình, hai người nhẹ cụng khiên một cái.
"Chiến đấu đi, vì tương."
Đến địa điểm tập hợp, nơi này còn không phải chiến trường, những quân đoàn
cao tuổi đến từ các đại khu cần phải tiến hành chỉnh đốn thêm một lần ở đây.
Đường Lệ nhìn thấy Mobiteng. Benda.
Thân là đội trưởng đội hộ vệ Đại tế tự, hắn đủ tuổi, cũng xin chiêu mộ, là quan
chỉ huy.
Đường Lệ đi đến trước mặt Mobiteng, nói: "Này, cháu nội Muri của ngươi để
cho ta gửi lời đến ngươi."
Mobiteng khẽ nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, thậm chí trong mắt tỏa ra một
chút vẻ chờ mong: "Nó nói cái gì?"
"Hắn nói: Lão già, tranh thủ thời gian chết cho yên bình."
"Ha ha ha." Mobiteng cười, gật gật đầu, "Nó nói đúng."
Tha thứ là không thể nào tha thứ, đời này của Muri cũng không nghĩ đến việc
trở về nhà Benda, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn gửi
lời chúc phúc khi biết ông nội của mình tham gia chiêu mộ.
Việc đã xong xuôi, Đường Lệ lại đi trở về tổ của mình, ngồi xuống bên cạnh
Lisanmere.
"Đông người thật."
"Đúng vậy, thật đông."
Hoàn toàn mờ mịt, không nhìn thấy điểm cuối, đợt chiêu mộ thứ nhất và thứ hai
chỉ nhằm vào thần quan đã có tuổi, nhưng Trật Tự Thần Giáo lớn như vậy, số
lượng thần quan phù hợp yêu cầu thật sự rất nhiều. Ngoại trừ một vài người giữ
cương vị đặc thù, sẽ điều nhiệm làm cấp bậc chỉ huy thì đại bộ phận thần quan
lớn tuổi bất kể là đã nghỉ hưu trước hay địa vị cao như thế nào thì bây giờ cũng
đều là một binh sĩ bình thường.
Ông lão cầm cờ đứng đầu chính là Đại chủ giáo tiền nhiệm đại khu Dinger.
Đường Lệ muốn tìm vị trí của đội Trận pháp sư, nhưng cho dù là với thị lực của
bà ấy cũng không tìm thấy.
Một bên khác, Deron đã trở thành đại đội trưởng, tiến về quan chỉ huy tối cao
của là Piro để báo tin.
"Đại tế tự hôm qua không phải đã đến doanh trại đại khu Dinger để thị sát sao,
Đại tế tự thấy ta và Levin hẳn là muốn tìm chúng ta trò chuyện, các ngươi biết
đấy, Đại tế tự vẫn luôn xem ta như người thầy trên phương diện trận pháp, ngày
lễ ngày tết đều có không ít quà tặng và thư từ thăm hỏi.”
"Nhưng ta thấy ngài và ngài Levin trực tiếp rời đi, sao vậy, chẳng lẽ lại là cố ý
không cho vị Đại tế tự trẻ tuổi của chúng ta chút mặt mũi nào sao?"
"Đánh rắm." Piro ngậm lấy điều thuốc hút mạnh hai hơi, "Là không muốn để
cho D (ại tế tự càng khó chịu hơn."
Deron vừa mới tiến tới nghe nói như thế, trên mặt có hơi nóng lên.
Piro liếc nhìn toàn trường, hô: "Người đều đến đông đủ rồi nhỉ, hiện tại bắt đầu
nhắc lại điều lệ chỉ huy...”
Đợt chỉnh đốn thứ hai kết thúc, quân đoàn cao tuổi của Trật Tự đi đến chiến
trường.
Chiến trường ở trong một Không Gian Khai Thác của Trật Tự - Không Gian
Saniros.
Đặc điểm của không gian này đó là nó có diện tích cực lớn, khuyết điểm thì là
nó cằn cỗi đến mức không tưởng nổi, phóng tầm mắt nhìn ra xa, ngoại trừ nham
thạch cứng rắn thì cũng không có thứ gì khác, thậm chí ngay cả dị ma cũng
không thể sinh sống ở nơi này.
Công việc bố trí chiến trường giai đoạn trước sớm đã hoàn thành, lúc tia nắng
ban mai chiếu xuống thì quân đoàn cũng nhanh chóng tiến vào khu vực của
mình.
Các Mục sư bắt đầu phát cho mỗi cái quân trận thuốc tinh thần và thể chất, đều
là những loại thuốc tiêu hao cơ thể rất mạnh, tất cả mọi người là người già, nhất
là phía Trận pháp sư, Thuật pháp sư, thể chất đa phần không quá tốt, một khi
xảy ra vấn đề gì, dùng vào thì sẽ có hiệu quả rất rõ rệt.
Còn tác dụng phụ sau khi sử dụng là gì.... Bọn hắn đã không cần dưỡng sinh
nữa.
Bên ngoài chiến trường, còn có bốn Kỵ Sĩ Đoàn bố trí ở chỗ này.
Đệ nhất Kỵ Sĩ Đoàn đã dùng hết, tiếp theo, cần dựa vào người của thế hệ này
chiến đấu; đương nhiên bốn Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn này chỉ là vì để phòng bất trắc,
dựa theo kế hoạch thì lần này cần quân đoàn cao tuổi này ra sức.
"Daan, ta không thích loại cảm giác này." Đoàn trưởng Sylma cưỡi Hỏa Phượng
đi tới quan sát, phía dưới, thì là Daan cưỡi Tê Giác Sấm.