Pall nhảy nhót trên giường.
Kevin đang nằm ở gục đầu ở bên cạnh cái nôi, nhìn xem Pall vui đùa ầm ĩ.
"Này chó ngu, ngươi có mong đợi cảnh tượng chiến tranh ngày mai không?"
Kevin nhẹ gật đầu.
"Cũng đúng, lúc ngươi thành thần thì Thần chiến quy mô lớn cũng đã kết thúc,
chắc chắn cũng cảm thấy hứng thú, đã rất lâu rồi ta không được chứng kiến
cảnh tượng náo nhiệt như vậy rồi, trong thời đại của ta thì những cuộc chiến
tranh ma sát giữa các giáo hội với nhau cũng đã rất hiếm."
"Gâu."
"Ngươi nói gần đây chiến tranh bắt đầu trở nên nhiều hơn? Đương nhiên, bởi vì
người duy trì hòa bình mạnh nhất trước đây chính là Trật Tự Thần Giáo, nhưng
khi Trật Tự Thần Giáo bắt đầu tự mình tiến vào chiến tranh, cục diện không
phải chắc chắn phải phát triển theo xu hướng này hay sao?
Chính bọn hắn khai chiến, tự mình tạo thần, tự mình cải cách... Nói thật, năm đó
lúc Ánh Sáng Thần Giáo từ thịnh trở nên suy, cũng chính là cục diện này.
Nhưng mà ta cảm thấy Trật Tự Thần Giáo sẽ khác."
Kevin lắc đầu.
"Con chó ngu, ngươi không đồng ý à?"
"Gâu."
"Ngươi nói không ai có thể dự báo tương lai? Vậy những thí nghiệm ngươi từng
làm trước đây thì gọi là gì?"
"Gâu gâu."
"Ngươi nói ngươi chỉ là ngược dòng tìm hiểu về quá khứ nhưng cũng không can
thiệp đến tương lai? Vậy đứng trên góc độ của nữ thần Mills, khi ngươi ngược
dòng quá khứ để đuổi theo thì có phải ngươi đến từ tương lai hay không?"
"Gâu."
"Lấy chính ngươi làm cột mốc? Cái tôi cá nhân như vậy sao?"
"Gâu."
"Đây chính là chân lý của thần?" Pall lắc lắc cái đuôi, "Ta cảm thấy những lời
này ngươi nên đi nói với Karen, nói với ta cũng chẳng có tác dụng gì, không
phải sao?"
Kevin cúi đầu xuống, dứt khoát không trả lời.
Lúc này Pall mới phản ứng được, chỉ chỉ ba lô Karen, bên trong có để "Nhật ký
cá nhân" của Karen:
"Ha ha, suýt nữa quên mất, Karen không tin thần."
...
"Nhẹ ngửi sợi tóc của em, vuốt ve khuôn mặt của em, để em cảm giác sự buồn
bã trong trái tim anh..." Richard vừa ngâm trong bồn tắm vừa ngâm nga bài hát.
Memphis được xếp chung ở cùng một phòng với cậu ta không khỏi đặt quyển
sách của Nguyệt Nữ Thần Giáo trong tay xuống, hỏi: "Ngươi còn có thể vui vẻ
đến như vậy?"
"Có cái gì không thể vui vẻ đâu nào?" Richard đứng dậy vừa lau khô người vừa
bước ra khỏi bồn tắm.
"Lúc trước mọi người trong phòng khách, đều nhìn có vẻ rất hoảng hốt, ta nhìn
thấy ngươi cũng rất hoảng hốt."
"Tôi à, chẳng qua tôi muốn hòa nhập vào bầu không khí đó mà thôi, nếu tôi
không tỏ ra hoảng hốt mà nói thì sẽ có vẻ rằng nhà Guman của tôi không có địa
vị."
"Là như vậy sao?"
"Đúng đấy."
"Ông nội của người sẽ rất vui mừng, cháu của ông ta vậy mà dùng cách này để
mang “vinh quang” về cho gia tộc."
"Kết quả còn chưa có ra, hoảng hốt là một ngày, vui vẻ cũng qua một ngày,
Karen không phải thích nói câu này nhất sao, không cách nào thay đổi tâm trạng
tiêu cực hiện tại đều là một sự lãng phí."
"Ngươi cứ như thích nghe và ghi nhớ lới Karen nói như vậy sao?"
"Nếu không thì sao, cha tôi sau khi tôi lớn lên, coi như cả ngày đi nói chuyện
với ông ấy, có đội khi ngay cả một câu ông ấy cũng không thèm đáp lại, tôi
muốn nghe cũng không nghe được. Ha ha, để tôi kể cho ông nghe, trong lúc tôi
kiểm tra sức khoẻ..."
Richard dừng lại.
"Sao rồi?"
"Không có gì." Richard nằm lên giường, nói với Memphis nằm trên giường bên
cạnh, "Ông không tắm rửa a?"
"Ta đọc sách xong sẽ đi tắm."
"Tôi thấy rất tò mò về một chuyện, ông học trận pháp từ đâu thế?"
"Thế nào, thấy quen mắt à?"
"Không có, thấy lạ, học tập trận pháp có đường tắt gì không?"
"Nói ít lời."
"Có ý gì?"
"Nói ít, thì trong lòng mới lắng đọng được."
"Hừ." Richard hừ một tiếng, bất mãn nói, "Tôi vốn còn tưởng rằng bữa tiệc tối
còn có biểu diễn ca múa nhạc gì đó, thế mà không có."
"Sắp đánh trận, không thích hợp. Mà Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng cần thể diện,
ngươi đi ngủ sớm đi, đừng đợi, sẽ không ai sắp xếp phụ nữ đến giường cho
ngươi đâu."
"Tôi đợi cái con khỉ! Tôi chỉ là thấy khó ngủ mà thôi."
"Bây giờ ngươi có thể qua mấy phòng khác."
"Ông chê tôi ầm ĩ à?"
"Không có, đi an ủi bọn họ một chút, ngươi không hoảng hốt, bọn họ thì hoảng
hốt."
"Cũng không có gì mà quá hoảng hốt, người có thế lực gia tộc lớn nhất không
phải cũng là bản thân đội trưởng sao, bản thân đội trưởng cũng đang gánh chịu,
những người chúng ta thì tính là gì, tất cả mọi người có thể tự điều tiết được."
Memphis sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói: "Đúng."
Ông ta hơi nghi hoặc một chút, rõ ràng tự mình biết "Thân phận chân thật" của
Karen, vì cái gì lại luôn luôn vô ý thức xem cậu ta như một người trẻ tuổi bình
thường?
Mà cùng với thời gian ở gần càng lâu, thói quen theo cảm tính này của mình thì
càng trở nên tự nhiên, điều này dẫn đến mỗi lần ông ấy muộn màng nhận ra đều
cảm thấy rất kỳ lạ.
"Đúng rồi, ông đến từ gia tộc nào vậy? Ông khẳng định cũng che giấu thân phận
của mình phải không? Trận pháp sư cần có nhất đó chính là nội tình, tín đồ bình
thường cũng sẽ không chọn con đường Trận pháp sư này."
"Gia tộc nhỏ, không đáng để nhắc tới."
Nghe được lời này, Richard cảm thấy hào hứng, vén chăn lên bò xuống giường,
trực tiếp nhảy tới trên giường của Memphis.