ngày."
Nguyên nhân là bởi vì kia một tiếng rồng gầm kia sao, mình lại bị đánh ngất,
hôn mê lâu như vậy.
Mà lời này cho dù có nói ra ngoài cũng sẽ không có ai tin, chẳng lẽ nói trong
giấc mộng của mình, mơ thấy một con rồng, sau đó bị tiếng rống của nó làm
cho hôn mê đến tận hiện thực?
Nhưng mà thời gian hôn mê dài cũng có điểm tốt, Karen kiểm tra một chút tình
trạng cơ thể bản thân, phát hiện cơ thể đã khôi phục rất tốt, sự tiêu hao trên
phương diện linh hồn, phần lớn cũng đã phục hồi như cũ.
"Có chuyện gì không, ý ta là trong công việc." Nghe được câu hỏi này,
Philomena sửng sốt một chút.
"Thế nào?" Karen hỏi.
Philomena đáp lời: "Ta không có chuẩn bị sẵn sàng, càng không có dự tính
được, ngài sẽ hỏi ta chuyện công việc."
Mặc dù cô vẫn luôn đi làm, nhưng công việc này, có vẻ không có liên quan gì
đến cô.
"Thật ra hai người chúng ta cũng không khác nhau mấy." Karen an ủi
Philomena một chút, "Nói tùy ý đi."
"Đang tiến hành điều tra, đang không ngừng bắt người và thả người... Sau đó, a,
ừ,, cũng chỉ có như vậy thôi."
"Được rồi, ta đã biết."
Thật ra như thế cũng đã đủ rồi, điều này có nghĩa trong khoảng thời gian mình
hôn mê này, công việc của tổ chuyên án vận hành tốt đẹp, mà bọn người Alfred
còn tóm tắt báo cáo quá trình, tăng cường hiệu suất rất lớn.
Nhưng mà Karen cũng không có cảm giác mất mát gì, anh vẫn luôn rất hưởng
thụ loại cảm giác này, mặt khác, công việc lần này của tổ chuyên án vốn là đang
ra vẻ, chủ yếu là để kiếm lợi ích, dù sao thì sát thủ thật sự cũng đã bị anh "Bắt
được".
Karen đứng người lên, hình như đã nghĩ đến cái gì, hỏi: "Bên phía đoàn trưởng
Dann, có đến tìm ta không?"
"Không có."
"Ừm, trong phòng có trận pháp ngăn cách à?"
"Đúng vậy, ngài Alfred yêu cầu, mỗi một phòng ngủ và phòng khách, đều có bố
trí, nói rằng sẽ trở thành quy định, để bảo đảm an toàn và bí mật... của ngài."
"Ta đã biết." Trách không được sau khi mình tỉnh lại dùng ý thức thăm dò cũng
không thoát ra khỏi phòng ngủ này được.
Karen đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy một người đang
đứng, a không, là ngồi ở ngoài cửa phòng ngủ.
Cái mông to như đập nước, chặn ngoài cửa. Karen giơ chân lên, đạp một cái,
nhíu mày hỏi:
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Ngồi ngoài cửa, lại là Auggie.
Karen thật sự không muốn nhìn thấy con rồng cái này, cô ta thật sự rất phiền.
Auggie xoay người, cô bị Karen đâm ba nhát kiếm, thiếu chút nữa thủng cả đầu,
nhưng xem ra cô ta có vẻ cũng không bị gì cả, chỉ có thể nói rằng thể chất của
Long tộc trưởng thành quả thực rất khủng bố.
"Ta bị điều động tới hỗ trợ công việc của tổ chuyên án, công việc được phân
công cụ thể đó là bảo vệ sự an toàn của ngươi trong lúc hôn mê, ngươi là tổ
trưởng tổ chuyên án."
"Ta còn tưởng rằng Người Cầm Roi sẽ gọi ngươi về để lột da."
"Ta cũng không phạm phải sai lầm gì, ngươi cũng đã đáp ứng giúp ta che giấu,
tên trợ lý kia của ngươi, tên Alfred, đã lấy danh nghĩa của ngươi viết xong báo
cáo nộp lên trên, ta có công."
Nói đến đây, Auggie có vẻ lo lắng Karen hiểu lầm cái gì, lập tức giải thích nói
rõ nói,
"Không phải ta muốn nói hết cho tên thuộc hạ kia của ngươi, cho dù hắn nói
mình là thuộc hạ mà ngươi tín nhiệm nhất, là người một nhà, ta cũng muốn giữ
bí mật một chút, nhưng trong lúc hắn nói chuyện với ta, đã đoán được rất nhiều
thứ, ta cũng không còn cần thiết phải giấu giếm, chỉ có thể nói hết chuyện ngày
hôm đó."
"Việc này cũng không sao." Karen khoát tay áo, "Bây giờ mời ngươi ra ngoài
hành lang làm bảo vệ, có thể sao?"
Auggie trầm mặc, nhưng mà cô ta cũng không phản bác gì, đứng người lên, đi
ra ngoài cửa phòng, đóng cửa lại.
"Cô ta sợ ngài." Philomena nói, "Ta có thể cảm giác được."
"Các người cũng đã nói chuyện với nhau à?" Karen có chút ngoài ý muốn.
Philomena lắc đầu: "Không có, ánh mắt mà cô ta nhìn ngài, ta thấy có chút quen
thuộc."
Nói bóng gió đó là Philomena cảm thấy Auggie và mình giống nhau, có bóng
ma tâm lý đối với Karen.
"Philomena, chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn."
"Vâng, bộ trưởng."
"A, Karen, cậu tỉnh rồi à, meo!"
Pall chạy tới, nhào về phía Karen, Karen đưa tay bắt được.
"Cậu không sao chứ, Karen?"
"Không sao, hôn mê bình thường sau khi linh hồn tiêu hao quá nhiều mà thôi,
mọi người có lẽ cũng quen rồi."
"Ừm, quả thật cũng quen rồi, bởi vì ta và yêu tinh radio còn có cái kẻ ham vui
kia, đều rất có lòng tin đối với năng lực khôi phục của linh hồn cậu, haha, meo.”
"Ta dự định đi tắm."
"Ồ? Đi tắm trước?"
"Sao thế?"
"Chẳng lẽ chúng ta không đi xem “que xương nhỏ” mà cậu mang về trước sao?"
"Nó đang ở chỗ này?"
"Đúng vậy, đang trong phòng ngủ phụ, nói một cách chính xác thì nó là một
trong các vật chứng, chắc chắn phải để cho tổ chuyên án trông chừng.
Nhưng mà con rồng cái kia đã kể lại, nói rằng cậu và nó đã ký kết khế ước chủ
tớ, bị Alfred thêm vào trong báo cáo mà chuyển lên trên, nếu không có gì bất
ngờ xảy ra, que xương nhỏ kia sẽ cùng cậu ký kết quan hệ cộng tác, như vậy thì
nhà chúng ta sẽ nuôi nổi một con rồng, ha ha meo!
Cậu biết không, xem như trong quá khứ, ta cũng chưa từng nghĩ tới ta có thể
nuôi một con rồng!"
"Nó không phải vật nuôi của ta." Karen nhắc nhở, anh và Cốt Long là quan hệ
bình đẳng.
"Vậy ta là vật nuôi của cậu sao?"
"Không phải, cô là người nhà của ta."
"Cho nên, cậu không cần lo lắng về chuyện này, ta sẽ xem nó như người nhà mà
đối xử, xem như Alfred không thể moi thông tin ra từ con rồng cái kia, Kevin
cũng nhìn ra bí mật trên người nó. Kiếm lời lớn rồi, chắc chắn là người nhà,
meo!"
"Chuyện cụ thể đã xảy ra, đợi chút nữa sẽ kể tỉ mỉ cho cô sau." Karen đi đến
cửa phòng ngủ phụ, mở cửa phòng ngủ ra.
Cô bé ngồi ở trên giường, mái tóc màu trắng xõa vai, ánh mắt yên tĩnh, cô bé
vẫn mặc cái áo không vừa mà mình cắt tạm ra từ thần bào Trật Tự ở trên người
như cũ.
Sau đó,
Ánh mắt Karen ngưng lại:
Cô bé ngồi ở trên giường đặt cánh tay ở trên đầu gối, một con chó vàng ở bên
cạnh, thì dùng miệng chó ngậm cánh tay nhỏ của cô bé.
Ranedal thích nướng thịt rồng, trên người Cốt Long không có thịt; nhưng chó,
thích gặm xương