Đại tế tự nhẹ gật đầu: “Ừm, cũng giống vậy.”
Seaforth hỏi ngược lại: “Vậy cái con vật ở dưới chân chúng ta là gì?”
Đại tế tự đáp: “Lạc mất, vừa tìm về.”
Seaforth “Ha ha” hai tiếng: “Rất phù hợp logic.”
Karen chưa hề gặp phải sinh vật khổng lồ như vậy trong hiện thực, cơ thể Băng
Sương Cự Long của Auggie so sánh với nó thì giống như người trưởng thành và
một con giun nhỏ.
Lúc này, nó bắt đầu bò đến, áp lực kinh khủng đè nén xuống.
Chỉ tiếc là Kỵ Sĩ Đoàn đi đầu đằng trước sớm đã loại bỏ hết toàn bộ nhân tố
không ổn định trước, để nó không có cơ hội phát huy.
Cảnh tượng trong Vườn Sinh Mệnh để cho Karen có chút ngoài ý muốn, anh
cho rằng cảnh tượng bên trong sẽ là một nơi tràn đầy sức sống, nhưng trên thực
tế thì mặt đất ở trong vô cùng cằn cỗi, sa mạc hoá trên diện tích lớn vô cùng
nghiêm trọng.
Barce bò đi giống như đang di chuyển trên bãi cát.
Chỉ có cây đại thụ ở xa nơi chân trời kia vẫn xanh biếc như cũ.
Karen rất muốn biết vì sao, cho nên anh quay đầu nhìn về phía Seaforth.
Cơ hội để có thể đứng ở đây quá hiếm, lần sau không biết phải đợi đến khi nào,
tương tự thế thì cơ hội để đứng bên cạnh Giáo tôn của Nguyên Lý Thần Giáo
càng khó gặp hơn.
Karen tin tưởng, Seaforth có thể xem hiểu ý đồ của mình.
Quả nhiên, Seaforth mở miệng nói: “Đây chính là chân lý vận hành của Sinh
Mệnh Thần Giáo, hoàn cảnh nơi này cũng không phải là bởi vì cuộc chiến tranh
tạo thành, mà Vườn Sinh Mệnh được ca ngợi trong vô số câu truyện cổ tích suốt
bao năm tháng dài đằng đẵng vốn có cái bộ dáng này. Ở bên cạnh Cây Sinh
Mệnh thì ngoại trừ các loại thực vật đặc thù dùng trận pháp và kết giới để nuôi
dưỡng, những thực vật khác, vốn cũng không xứng để hưởng một chút chất
dinh dưỡng não.
Phong cách làm việc của thần quan Sinh Mệnh Thần Giáo cũng giống như vậy,
bọn hắn cũng không phải là người truyền bá sinh mệnh mà là kẻ cướp đoạt.”
Karen cảm khái nói: “Ta phát hiện rất nhiều Thần Giáo, đều là như thế này.”
“Ừm?”
“Những gì được miêu tả rất tươi đẹp, thậm chí không thiếu sự lãng mạn, nhưng
sau khi thật sự tiếp xúc gần, gỡ bỏ bề ngoài ngăn nắp của nó thì bên trong chỉ
còn lại sự xấu xí.”
“Ha ha ha.” Seaforth vừa cười vừa nhìn về phía Romir bên cạnh, lão Giáo tôn
có chút nghịch ngợm gây sự mà mở lời nói: “Nghe được không, thằng nhóc này
đang ám chỉ ngươi đấy.”
Romir không để ý tới.
Seaforth lại hỏi ngược lại: “Vậy Trật Tự Thần Giáo các ngươi thì sao, chả lẽ sẽ
không xấu xí sao?”
Karen đáp: “Từ trước đến nay đẹp và xấu đều không có con số tiêu chuẩn xác
thực để cân nhắc, mà là được làm nổi bật lên.”
Lúc ban đầu thì Karen cũng có thái độ phê phán đối với Trật Tự Thần Giáo,
nhưng sau khi nhìn thấy những Thần Giáo bên ngoài kia thật sự ra sao … dù nội
bộ của Trật Tự Thần Giáo cũng có rất nhiều sâu bọ, nhưng càng nhìn càng thấy
bọn chúng đáng yêu.
Seaforth chỉ vào Karen mà nói với Đại tế tự: “Này, Norton, thằng nhóc này có
phải là phân thân của ngươi không, sao lúc ta nói chuyện với nó lại có cảm giác
như đang nói chuyện với ngươi thế?”
Đại tế tự không có để ý tới, bởi vì Mobiteng đi tới trước mặt hắn bẩm báo:
“Đại tế tự, phía đối diện chuẩn bị đánh lén.”
“Để bọn hắn tiến đến thử xem, nếu không thì cũng hơi quá nhàm chán.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Trong Vườn Sinh Mệnh có không ít thần quan Sinh Mệnh, nhưng khi Kỵ Sĩ
Đoàn tiến đến từ mọi hướng thì bọn hắn cũng không có cách nào tổ chức phòng
ngự gì ra dáng.
Cảnh tượng trước mắt, thay vì gọi đây là tiến công thì ngược lại càng giống như
đang tiến hành duyệt binh thắng trận.
Seaforth đi đến sau lưng Norton, hai tay khoanh lại giấu ở trong ống tay áo thần
bào, cơ thể cũng co rúc lại.
Karen thấy thế, khóe miệng mỉm cười.
Seaforth tức giận nói: “Ha ha, cười cái gì mà cười, đây là truyền thống!”
Trật Tự cộng tác với Nguyên Lý thì trên cơ bản đều là thần quan Trật Tự phụ
trách chiến đấu, thần quan Nguyên Lý phụ trách nghiên cứu.
Lúc gặp nguy hiểm thì Giáo tôn Nguyên Lý trốn ở sau lưng Đại tế tự Trật Tự
cũng là chuyện đương nhiên.
“Này, Norton, ta cảnh cáo ngươi, đừng có đùa quá trớn.”
Đại tế tự vẫn không để ý đến hắn.
Bên cạnh thì Romir đứng trước người Karen một bước, đây là đang có ý muốn
bảo vệ Karen ở sau lưng.
Mặc dù biết không có việc gì, dù gì thì việc kẻ địch có ý đánh lén đã được đoán
trước, nhưng nếu Đại tế tự muốn để người ta đến ngay trước mặt thì cũng không
cách nào bảo đảm sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.
Seaforth nói to: “Romir, nếu để cho ngươi và hắn cùng xảy ra chuyện ngoài ý
muốn mà chết ở chỗ này thì ngươi có muốn đổi hay không?”
Romir hồi đáp: “Sau khi ta chết Luân Hồi Thần Giáo vẫn là Luân Hồi Thần
Giáo, sau khi hắn chết, cũng giống như vậy, có gì tốt để đổi.”
“Không giống, ngươi chết thì cùng lắm lại chọn ra một Người Gác Cổng khác,
còn nếu hắn chết, Trật Tự Thần Giáo thật đúng là không lựa chọn ra được một
ai khác giống hắn, cũng không thể để thằng nhóc này lên làm.
Ừm, thằng nhóc, ngươi có muốn làm Đại tế tự không?”
Karen rất rõ ràng, Giáo Tôn Nguyên Lý nhìn như là một một ông lão hoạt bát
hài hước, trên thực tế thì tâm tư rất nhiều, bao quát cả quan hệ giữa Nguyên Lý
và Trật Tự cũng không có hài hòa như bề ngoài.
Trong báo cáo điều tra “Sự kiện phố Mink” có ghi chép rõ ràng rằng có dấu vết
liên quan của Nguyên Lý Thần Giáo.
Nhưng mà đối mặt với một vấn đề như vậy thì Karen vẫn có dũng khí trả lời,
anh cũng rõ ràng câu trả lời của mình sẽ không để cho vị Đại tế tự lòng dạ rộng
lượng này tức giận.
Karen trả lời cực kỳ trực tiếp: “Muốn.”
“Có nghe thấy không, Norton, người trẻ tuổi này đang mong đợi ngươi chết
sớm một chút để chừa chỗ lại đấy.”
Đại tế tự vẫn không để ý, như đã chấp nhận để vị Giáo tôn này làm sinh động
bầu không khí.