mặt của ông ấy, trên trán vẫn còn đang chảy máu, nhưng cơ thể vẫn còn lay
động nhẹ, người vẫn còn sống, còn chưa chết.
"Để bọn họ đi thôi." Karen nói.
Lão Saman nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem Karen, sắc mặt của ông ấy rất
âm trầm không còn là ông lão đáng yêu tranh giành mì ống với mình lúc trước:
"Cậu đã sớm biết, đúng hay không?"
Karen có thể lựa chọn phủ nhận, bởi vì anh ta chỉ là một nhân viên bảo vệ bình
thường, không biết việc này cũng rất bình thường; nhưng nếu sự việc đã vỡ lở
ra, anh cũng lại lười mà tiếp tục nói dối:
"Đúng vậy, tôi đã sớm biết, vừa rồi là tôi cố ý không nói cho ông."
Lão Saman bước một bước lại gần Karen, Alfred đã xuất hiện ở phía sau ông
ấy, nếu như không phải Karen làm ra động tác tay để Alfred không nên có hành
động nóng vội thì có lẽ Alfred đã ra tay với Lão Saman rồi.
Mặc dù Alfred cũng biết rõ, Lão Saman căn bản cũng sẽ không giết người,
nhưng lỡ như ông ấy nổi giận mà cho thiếu gia hưởng đại ngộ quỳ gối dập đầu
xuống đất như vị Thần tử kia thì sao?
"Ta không cần cậu phải thương hại, ta cũng không cần câu cảm thấy ta đáng
thương, những hành vi này của cậu trong mắt của ta hoàn toàn là những việc dư
thừa khiến ta cảm thấy buồn nôn!"
Lão Saman gần như đang gầm vào mặt Karen, Karen có thể cảm nhận được
nước bọt của ông lão đang văng tung tóe trên mặt của mình.
Karen nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra nhìn xem Lão Saman,
cũng lên giọng:
"Vậy ông muốn tôi nói cái gì cho ông nghe, bảo rằng ông đừng tin vào những
tin tức tốt đang lưu truyền bên ngoài, những điều ước có vẻ như giữ lại tính tự
chủ của Pamirez giáo thật ra chỉ là làm ra vẻ bên ngoài sạch sẽ tươm tất nhưng
thực chất bên trong sớm đã bị hư thối rỗng tuếch?
Nói cho ông rằng đừng suy nghĩ tốt đẹp, đừng ôm mộng ảo tưởng, tranh thủ
thời gian tự sát rồi bò vào trong quan tài sớm đi để tôi chuẩn bị xong tang lễ cho
ông à?
Tôi biết ông đang cảm thấy kích động, nhưng ông có thể trút giận lên tên kia,
đừng có mà trút giận lên người tôi!
A,
Cùng lắm thì ông đi chết ngay bây giờ đi, nhưng ông có tin hay không rằng nếu
ông thật sự khiến tôi tức giận, chờ đến khi ông chết, tôi sẽ sắp xếp cho ông một
buổi tang lễ mang chủ đề của Trật Tự Thần Giáo đấy!"
"..." Lão Saman.
Bị Karen rống ngược lại như thế, cổ Lão Saman rụt lại, khí thế trực tiếp tụt
xuống.
Người lớn tuổi, thật ra đều như vậy, tính tình bướng bỉnh nói đến là đến, nhưng
đi cũng rất nhanh, quan trọng nhất chính là, Lão Saman thật sự tin rằng tên
thanh niên đứng trước mặt mình làm được những gì mà cậu ta vừa nói.
"Ta cũng không phải là đang trách cậu..."
Lão Samanan hạ âm thanh xuống,
"Ai, cũng không nên trách ngươi."
Lão Saman ngẩng đầu lên, trong miệng chẹp một tiếng, đi đến trước người của
Derius, đạp một cái vào người anh ta.
"Ầm!"
Derius bị đạp bay ra ngoài, ngã nhào xuống trên mặt đất, lập tức mấy tên đội
viên đội bảo vệ xúm lại giúp anh ta xử lý vết thương.
Lão Saman còng lưng, yên lặng mà đi vào căn phòng nhỏ của mình.
Karen thì nhận lấy khăn tay mà Alfred đưa qua, lau mặt.
Gendi đi tới, vẻ mặt rất là khó coi, đối tượng cần bảo vệ này vừa bàn giao vào
tay hắn ta thì bây giờ đã biến thành bộ dáng này, lần này không chỉ không có
phần thưởng nhiệm vụ, xem ra còn phải bị phía trên trách phạt.
Karen đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng của Gendi, an ủi: "Dẫn ngài Thần
tử và người của ngươi về khách sạn đi, xử lý vết thương của ngài Thần tử cho
trông tự nhiên một chút, thần tử sẽ không bởi vì việc này mà báo cáo các ngươi
lên trên đâu, anh ta hẳn sẽ còn giúp các ngươi che giấu nữa, không có chuyện gì
cả."
"Nhưng vết thương trên trán kia, coi như dùng thuật pháp thì cũng khó mà khỏi
hẳn trong thời gian ngắn, kế tiếp còn hoạt động cần Thần tử ra mặt."
"Anh ta sẽ nói rằng là mình sơ ý ngã trong lúc đi đường, chính anh ta cũng chủ
động hòa giải thì phía trên cũng lười mà đi điều tra cặn kẽ để trừng phạt các
người."
"Cậu xác định ngài ấy sẽ làm như thế sao?"
"Sẽ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi; à, cậu quen biết với vị kia sao?"
"Ừm, ta và đội trưởng thường xuyên đến nơi này để ăn bữa khuya."
"Thì ra là như thế này." Chuyện liên quan đến Neo, Gendi luôn luôn rất dễ nói
chuyện, bởi vì vị đội trưởng này xem như là fan hâm mộ của Neo, "Vậy thì tôi
đi trước, một mình cậu ở đây cũng không có vấn đề gì chứ?"
"Ta không cần ngươi lo lắng."
"Ừm, được rồi."
Gendi ra lệnh cho thuộc hạ của mình dẫn Thần tử về, nhưng Derius đã bị
thương lại đẩy đám người kia ra, kiên trì quay lại quỳ trên bậc thang, mặc dù
lúc này trên mặt anh ta đã tràn đầy máu tươi, nhưng trong ánh mắt của anh ta
đều là sự thành kính.