Karen phát ra từng tiếng gào nhẹ, cô bé này có vấn đề!
Không, là mình cũng có vấn đề!
Cô bé này là ai, cuối cùng là ai?
Trong lòng Karen bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, bởi vì cô bé này mà Con Mắt
Ám Nguyệt của mình bắt đầu mất khống chế, mỗi một lần đối mặt thì giống như
là con mắt mình đang bị chia cắt.
Cô bé này là người của tộc Ám Nguyệt?
Cô bé này cũng tín ngưỡng Ám Nguyệt?
Không, ánh mắt lại nhìn xa ra thêm một chút, lá gan lại lớn hơn một chút, hình
ảnh bên trong cảnh tượng này cuối cùng là ở thời đại nào, là kỷ nguyên trước,
trước khi Nữ Thần Mặt Trăng còn chưa trở thành Thần.
Cho nên, trên lý thuyết mà nói, cô bé này rất có thể chính là... Nữ Thần Ám
Nguyệt!
Trong không gia ý thức của mình, sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt đã từng
xuất hiện với hình ảnh của một người phụ nữ.
Con Mắt Ám Nguyệt trên người mình bây giờ... Rất có thể chính là của cô ta.
Khi một đôi mắt “giống nhau” cùng đối mắt, cảm giác đau rát như bị nứt ra kia
tựa như là sự va chạm và hòa lẫn thông qua không thời gian, cảm thấy đau đớn
cũng là một chuyện đương nhiên.
Bởi vì ngươi sao có thể cùng đối mặt với chính ánh mắt của mình mà không
thông qua bất kỳ sự môi giới nào?
Sau đó lại xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, có cha mẹ, có bạn bè, có đồng đội, có
con dân, đủ mọi sự uy hiếp, đủ mọi sự chèn ép, buộc ngươi phải đi theo mệnh
lệnh của bọn họ, hoàn thành số mệnh của mình.
Trong lòng Karen truyền đến khí thế điên cuồng ngang ngược, "Anh" bắt đầu
chửi rủa, bắt đầu nguyền rủa....
Mặc dù chính bản thân Karen cũng nghe không hiểu được rốt cuộc là mình đang
mắng cái gì, nhưng chắc hẳn là cực kỳ ác độc, mà bốn phía, lại chỉ có từng tràng
cười truyền đến.
Cũng không biết đã chửi rủa bao lâu, Karen bắt đầu xoay người, vốc lên một
nắm những con đĩa màu vàng kim kia, những con đĩa tụ lại một chỗ, tạo thành
một hình cầu, nhìn từ đằng xa, giống như là một vầng trăng tròn, vô cùng thánh
khiết.
Nhưng ở khoảng cách gần có thể trông thấy, những con đĩa này đang hấp thu
máu tươi của mình, sinh mệnh của mình chính đang nhanh chóng trôi đi.
Vớt bọn chúng ra, tất cả đã hút sạch sinh mệnh của mình.
Lại giơ bọn chúng lên, hút khô sinh mệnh của người thứ hai.
Hai người phụ nữ này, trong đó một người gần như có thể xác định thân phận, là
mẹ của Nữ Thần Ám Nguyệt, một người phụ nữ còn lại thân phận chắc hẳn
cũng không bình thường, cho nên, đây là nghi thức hiến tế đã được lựa chọn
trước một cách tỉ mỉ!
Vầng trăng thuần khiết này, hóa thân của Nữ Thần Mặt Trăng Artemis, Chủ
Thần chính thống của mặt trăng, lại đang dùng phương thứ này để biến đổi.
Trong đầu của Karen bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng Kevin dùng móng vuốt của
mình mà điên cuồng xé rách tấm đệm trong phòng sách, Ranedal đang dùng loại
phương thức này để thể hiện lại sự đối xử “dịu dàng và tình cảm” của Thần Trật
Tự đối với Nữ Thần Mặt Trăng lúc trước.
Sinh mệnh của hai người đều đã bị hút sạch, trong tầm mắt Karen chìm vào một
vùng tăm tối, bốn phía, có âm thanh văng vẳng vang lên.
Theo lý thuyết, đây đã là một sự kết thúc, bọn họ kết thúc, Karen chắn hẳn cũng
sẽ kết thúc mới đúng.
Nhưng Karen là dị biết, anh còn chưa có kết thúc, cái loại nửa huyễn thuật nửa
hình chiếu này cùng với sự méo mó của nhận thức còn không có cách nào làm
cho linh hồn của Karen cùng bị tiêu tán với họ.
Nếu đổi lại người bình thường hoặc là những thần quan khác, có lẽ sẽ cứ lên
đường như vậy rồi; trong đội của Karen, cũng sẽ không có hơn bốn người có thể
vượt qua vòng này.
Nhưng sâu trong linh hồn Karen thật sự có quá nhiều thứ có thể làm dựa vào,
anh thậm chí còn từng chơi trò mèo vờn chuột với Lynda đại diện cho ý thức
của Rylisa.
Tuy vậy, có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Karen kích hoạt phần thứ hai
của bức tượng.
"Vụt!"
Đột nhiên, bóng tối bốn phía tiêu tán.
Phía trước, là một vùng biển lửa tràn ngập dung nham, mình đang đứng ở phần
rìa của biển lửa, bốn phía xung quanh thì là bóng dáng của một đám Kỵ Sĩ Trật
Tự.
Mùi vị nồng đậm của Trật Tự tràn vào mặt, tế đàn ở phía trước mặt, là nơi trở
về của mình, chỉ khi mình bước vào, mới có thể dâng hiến sự trung thành tuyệt
đối lên Thần Trật Tự!
Đây là chuyển cảnh sao? Khung cảnh nhắm vào mình?
Không, là cảnh tượng nhằm vào thần quan và người có hệ thống tín ngưỡng gia
tộc đến đây, nếu như có thể vượt qua vòng thứ nhất thuộc về người khác thì như
vậy ở vòng thứ hai sẽ là thứ thuộc về ngươi.
Karen ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy trên giá là Pall, Eunice, Alfred...
Ở một hướng khác, thì là chú Mason, thím Mary, cô Winnie, Minna...
Tựa như tất cả những người mà trong lòng mình nhận biết và có hảo cảm, đều
biến thành con tin mà xuất hiện ở nơi này.
Hình thức như nhau, cảnh tượng không giống, nhập vai càng chân thật hơn.
Đúng vậy, nhập vai càng chân thật hơn, theo lý thuyết, phải là như vậy.
Nhưng vấn đề là, Karen là một sự ngoại lệ, nếu như nói đây là một loại nghi
thức để ngươi lựa chọn dâng hiến bản thân để thể hiện sự trung thành, sự trung
thành đối với Thần, để cho áp lực và sự tra tấn trong lòng ngươi càng mãnh liệt
hơn.
Như vậy, có thể nói rằng Karen không có áp lực chút nào, bởi vì anh đối với
Thần, không trung thành một chút nào cả.
Xoay người, Karen trông thấy một cái thập tự giá ở phía sau lưng mình, vậy mà
đang giam giữ một ông lão ở trên, đó chính là Dis.
Trông thấy Dis bị giam cầm ở nơi này, Karen rốt cục nhịn không được... Anh
cười.
"Ha ha ha...... Ha ha ha......"
Dis treo trên thập tự giá, cũng cười: "Ha ha ha......"
Đây là cực hình đối với những người trung thành với Thần, nhưng người tiếp
nhận và những người quan trọng đối với anh, hết lần này tới lần khác cũng
không thuộc về loại người này
Karen giơ tay lên, dự định trực tiếp phá vỡ nơi này.
Khi anh mở miệng lúc, Dis cũng mở miệng, hai ông cháu cùng đồng thanh hô
lên:
"Thần Trật Tự do gái điếm nuôi lớn!"
"̀m!"
Ở trong hiện thực, hai bứt tượng bắt đầu rạn nứt hủy hoại nhưng không bị đứt
rời.
Nụ cười trên mặt họ lúc này,
Lại tươi đẹp đến như vậy