bí, sau đó Pall cảm thấy vật phẩm này sẽ mang lại tai hoạ lớn cho gia tộc nên
trực tiếp mang vật phẩm ra khỏi gia tộc, cắt đứt với gia tộc từ đây.
Vậy nên khi gia tộc Ellen không cho phép nuôi mèo, Karen cảm thấy không
phải vì “kiêng kị Pall” mà là vì tộc trưởng của đời gia tộc đó hận “Pall” thấu
xương.
Nhưng là bởi vì “Pall” là điểm huy hoàng trong lịch sử gia tộc, thậm chí ở thời
kỳ đó, cái tên “Pall” còn có thể làm kẻ địch kinh sợ, cho nên không thể công
khai mâu thuẫn được, chỉ có thể trút giận lên “mèo”.
“Bức tranh kia là thuỷ tổ Ellen của gia tộc Ellen chúng em.” Eunice chỉ tay vào
bức tranh sau bàn đọc sách kia.
Trong bức tranh là một người đàn ông cởi trần, cất bước trong băng tuyết ngập
trời nhưng cơ thể hắn lại đốt cháy.
Tên của ông được gọi theo họ.
Karen ngắm bức tranh này, thì ra ông ấy là người bắt đầu hệ thống tín ngưỡng
của gia tộc Ellen sao, hơn nữa lại gắn liền rõ rệt với dáng vẻ của hai loại thuộc
tính nước và lửa trên người;
Cũng khó trách Mike khi không tiếc nổ mất hai chân để luyện tập làm việc này,
bức chân dung của Thuỷ tổ vẫn luôn treo trong nhà, chẳng khác nào không
ngừng dạy bảo thế hệ sau: Ta có thể làm được như vậy!
Hay có thể gọi là “Xui khiến và mê hoặc”.
Nếu không có bức chân dung Thuỷ tổ này, người của các triều đại gia tộc Ellen
chắc hẳn có thể mất đi rất nhiều chân hoặc tay.
“Đây là thư phòng của ai?” Karen hỏi.
“Trước kia là thư phòng của cha, ông nói rằng đây sẽ là thư phòng của anh sau
này.” Eunice nói.
“Thư phòng của tôi?” Karen cười nói, “Không phải nói đùa chứ?”
Eunice lắc đầu, “Trước kia, bác hai Mike sau khi nghe được sự sắp xếp này
cũng đã nói ‘Không phải nói đùa chứ? ’, sau đó, trên mặt bác hai…”
Karen để ý lúc Mike đã đẩy xe lăn vào, trên mặt có một vết gậy đỏ.
“Không phải, Eunice, sao tôi có thể vừa đến đã dùng thư phòng của cha em, đây
là thư phòng của tộc trưởng mà?”
“Thế nhưng đây là ý của ông. Mặt khác, đối diện thư phòng vốn là phòng ngủ
chính của cha và mẹ, hiện tại đã sửa chữa xong, cũng đã đổi đồ dùng mới, sau
này sẽ là phòng ngủ của anh.”
“Ông Anderson cuối cùng muốn làm gì vậy?” Karen nhìn Eunice.
Eunice chớp mắt, nhìn Karen, nói: “Anh vẫn còn không rõ sao?”
“Tôi cảm thấy, đây không phải sự thật.”
“Nhưng đây chính là sắp xếp của ông, mẹ em cũng không nghĩ sẽ sắp xếp như
vậy, nhưng cha chắc hẳn cũng đã bàn bạc xong với ông rồi.
Trước kia, lúc anh reo chuông mở cửa tủ phòng ăn ra;
Ông đã đứng ở dãy đầu, nói:
Tất cả hãy sôi nổi lên, tiếp nhận lời kêu gọi của tộc trưởng mới.”
“Ông Anderson muốn để tôi làm tộc trưởng mới ư?”
“Ông nói vậy.”
Karen vô thức ôm đầu mình: “Gia tộc các người đều…Đều làm chuyện như vậy
sao?”
Vốn dĩ Karen muốn hỏi: Gia tộc các người đều làm việc tùy ý như vậy sao!
Vị trí tộc trưởng lại trao ngay cho một kẻ ngoại lai mới đến nhà lần đầu tiên?
Giao cho con rể làm đã cực kỳ không hợp lý rồi, hơn nữa mình còn chưa kết
hôn với Eunice, lễ đính hôn còn chưa tổ chức ở Wien.
Lúc này, một cô hầu gái đi tới:
“Tiểu thư, ông chủ bảo tôi đến gọi cô xuống.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Eunice nói với Karen, “Anh cứ ngồi ở thư phòng của
mình một chút trước, em đi xuống đã, chắc hẳn ông có việc muốn bảo em làm.”
Eunice đi xuống,
Sau đó lại có hai cô hầu gái đi tới, mang các thứ nước trà, điểm tâm, xì gà,
thuốc lá đặt lên bàn đọc sách cạnh quầy.
Chờ sau khi các cô rời khỏi đó,
Karen có chút miễn cưỡng đến bên cạnh bàn đọc sách,
Ngắm một hàng bút lông ngỗng đến bút máy tinh xảo kia, đột nhiên buồn cười.
“Thiếu gia?”
Lúc này, Alfred đi đến.
“Alfred.”
Karen chỉ tay bốn phía.
Alfred lập tức hiểu ý, con mắt màu máu nổi lên, đảo quanh bốn phía, sau đó nói:
“Thiếu gia, bên ngoài có không ít cấm chế và pháp trận, nhưng thư phòng này
rất sạch sẽ. Nói chúng, một nơi như thư phòng này thường sạch sẽ nhất.”
“Ừm.”
Karen dựa lưng vào bàn đọc sách, nói với Alfred:
“Thuốc lá.”
Alfred lập tức rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng thiếu gia, sau đó rút ra cái
bật lửa, xoay vòng xoáy nhỏ và giúp thiếu gia châm thuốc bằng ngọn lửa bên
ngoài.
Alfred đã sớm âm thầm luyện qua những động tác này rất nhiều lần, anh gọi nó
là “Thuật nhổ khói” và “Thuật đốt thuốc”.
Tuy nhiên, thiếu gia của anh dường như có ý muốn cai thuốc, để những “thuật
pháp” mà anh luyện tập càng ngày càng khó sử dụng.
Quả nhiên là vậy, ngoại trừ lúc mới tỉnh dậy kia, Karen cần mùi thuốc lá để ổn
định trong lúc hoảng loạn đó, vài ngày sau khi đã ổn định, anh luôn cố gắng
không để mình đụng vào loại đồ vật gây tổn hại sức khoẻ này.
Nhưng vẫn là nguyên tắc kia,
Hiện tại anh cần “yên lặng một chút”,
Hoặc là hung hăng vả hai cái vào miệng mình, hoặc là châm một điếu thuốc;
Nếu có hiệu quả như nhau, anh vẫn lựa chọn cái thứ hai.
“Nhà Ellen muốn cho tôi thư phòng và phòng ngủ của tộc trưởng.”
“Thiếu gia, ta hiểu rồi, ý bọn họ là muốn ngài tiếp nhận quản lý gia tộc này.”
“Anh không thấy buồn cười sao?”
“Thuộc hạ cảm thấy cực kỳ buồn cười.”
“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy…”
“Gia tộc Ellen đê tiện như cá chạch trong bùn nhão, dám ước mơ xa vời để cậy
quyền thiếu gia ngài, quả nhiên là mộng tưởng hão huyền!”
"..." Karen.
…