Đại tế tự đang ngồi trước bàn làm việc, khôi phục truyền thống ngày xưa, đối
mặt với tài liệu được được đến từ bốn phương tám hướng, xử lý các loại sự vụ
trong Thần Giáo.
Ở phía trước trong một chỗ người ngoài không nhìn thấy nơi dòng nước bao
quanh, Norton đang ngồi ở bên trong.
Một điếu xì gà bị gác ở trên cái gạt tàn, đã rất lâu không bị đụng đến; quyển
sách đặt ở trên bàn trà kia, sau khi lần trước đọc đến đây thì còn chưa lật sang
trang mới.
Vết thương chỗ mi tâm mặc dù đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng vẻ mặt
của Norton vẫn có vẻ hơi uể oải.
Lần trước hắn không tiếc mượn dùng sức mạnh của con "Rùa đen" kia cưỡng ép
thông qua liên hệ giữa mình và Tiranus để tận mắt nhìn thấy tình trạng của
những “Thần chi nhánh” kia.
Nhìn thẳng Thần, là cấm kỵ, hắn còn nhìn nhiều như vậy.
Nếu như hắn không phải Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo, nếu như những vị kia
không phải là Thần chi nhánh của Trật Tự, nếu như hắn không có làm chuẩn bị
trước nhiều như vậy thì có lẽ hắn đã không tồn tại.
Nhưng dù là như thế, hắn vẫn phải trả một cái giá rất lớn.
Nhưng hắn cũng không hối hận, trái lại hắn rất vui vẻ, loại cảm giác vui vẻ xuất
phát từ nội tâm.
Bây giờ hắn nguyện ý lớn tiếng ca ngợi “Thần Trật Tự”, không phải là bởi vì đó
là Thần, mà là bởi vì ở trên con đường này, Thần Trật Tự đã đi ở phía trước
chính mình.
Lúc này, vị “Đại tế tự” thứ ba xuất hiện ở trước mặt Norton.
Trạng thái hiện tại của Norton thật ra rất nguy hiểm, bởi vì ý thức của bản thân
hắn đang trong giai đoạn vô cùng suy yếu để cho Tiranus vốn đang bị áp chế có
cơ hội.
Tiranus nhìn xem Norton, hơi có chút nghi ngờ nói: "Ta vốn cho rằng sau khi
ngươi nhìn thấy những hình ảnh kia thì sẽ rất thất vọng."
Norton lắc đầu, đáp: "Ta vốn cho rằng các ngươi hẳn là những tuỳ tùng và
người bảo vệ kiên định nhất của Trật Tự."
"Chính là chúng ta."
"Không, các ngươi không phải, các ngươi chỉ đi theo Thần Trật Tự mà thôi."
"Giữa hai cái có gì khác biệt nhau sao?"
"Rất khó để tưởng tượng câu nói này sẽ được nói ra từ trong miệng của Tiranus
ngươi, thế nhưng ngươi là người sáng tạo Trật Tự Thần Giáo và biên soạn Ánh
Sáng Trật Tự."
"Thần nói, chúng ta phải có một cái giáo hội, vậy chúng ta sáng tạo ra một cái
giáo hội; Thần nói, chúng ta phải có một cái giáo nghĩa hoàn chỉnh, vậy ta biên
soạn ra Ánh Sáng Trật Tự.
Chúng ta vĩnh viễn đi theo ý chí của Thần.
Chỉ là,
Thần đã rời bỏ chúng ta.
Norton, thật ra ngươi cũng giống như vậy, ngươi đang làm chuyện giống như
Thần trước kia, Trật Tự Thần Giáo vốn có thể tiếp tục tồn tại sẽ đi vào con
đường diệt vong dưới tai của ngươi.
Không có Thần che chở, trong thời đại Chư Thần trở về thì Trật Tự không còn
cách nào để tồn tại."
Norton cười nói: "Ngươi biết không, một vài thời điểm ta kháng cự giao lưu với
ngươi, cũng không phải là bởi vì ta sợ hãi mình bị ngươi mê hoặc, bởi vì ta vẫn
cảm thấy, ngươi không cách nào đại diện cho Tiranus thật sự."
"Ừm?"
"Tiranus thật sự không có khả năng thấp kém như thế."
"Như vậy, ngươi cũng đã nhìn thấy kết quả của Tiranus thật sự, hắn đạt được cái
gì?”
"Ai." Norton thở dài, thúc giục nói, "Nếu ngươi muốn thử mà nói thì bây giờ
hãy bắt đầu đi, đừng chờ ta tu dưỡng khôi phục."
"Thật ra trong lòng chúng ta đúng là có oán hận, nhưng chủ ta, vẫn là chủ ta như
cũ, ta tin tưởng, chúng ta đều đang đợi chủ ta trở về.”
Norton cầm lấy cây xì gà đã châm rất lâu kia, nhẹ nhàng phẩy rơi tàn thuốc, nói:
"Ta tin tưởng điều này, các ngươi đúng là chờ đợi Thần trở về, không chỉ là trở
về trên mặt hình thức, càng là sự trở về trên sự lựa chọn."
"Đúng vậy, không sai, chỉ cần chủ ta muốn trở về thì thậm chí không cần xin lỗi
chúng ta, chỉ cần một câu: Ta trở về.
Chúng ta, cũng sẽ lại tụ hợp dưới trướng của chủ.
Chư Thần trở về thì thế nào?
Thần chiến trong kỷ nguyên trước chả nhẽ chúng ta đánh còn quá ít à?
Chúng ta có thể trợ giúp chủ ta xưng bá ở kỷ nguyên trước, cái kỷ nguyên này,
đơn giản là đánh lại một lần.
Xem như trong cái kỷ nguyên này sẽ có những tồn tại càng mạnh hơn của các
kỷ nguyên trước cùng trở về thì có sao. Đang cảm thấy nhàm chán khi đánh lại
một lần, tàn sát lại một lần, thật sự rất ao ước có thêm một chút gì đó mới mẻ,
nhiều sự thay đổi mới có thể tăng thêm một chút niềm vui thú."
Norton vừa hút xì gà vừa yên tĩnh mà nhìn Tiranus.
Tiranus tiếp tục nói: "Chúng ta hi vọng chủ ta chơi chán, chơi hết hứng rồi có
thể trở lại bên người chúng ta, cho dù là chịu tra tấn cực hình suốt một kỷ
nguyên thì cũng chỉ xem như là một giấc mộng, chúng ta sẽ không để ý.
Bởi vì trên đời này, chúng ta tuyệt đối là trung thành với chủ nhất!"
Norton mím môi: "Ta rất tò mò, rốt cuộc các ngươi là một đám gì đây."
"Norton, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"
"Ta biết, nếu như các ngươi thật sự là như vậy, vậy chủ ta thật thật đáng thương,
hắn thật cô đơn, hắn quá lẻ loi."
"Ngươi có phải đang nuối tiếc vì mình không có sinh ra ở trong kỷ nguyên
trước?"
"Đúng vậy, không sai, ta nguyện ý đi theo một người chủ như vậy, sáng tạo ra
một bản thiết kế thật to lớn."
"Sau đó, hắn sẽ cầm tù tra tấn ngươi."
"Ta sẽ mỉm cười."
"Nếu như thật sự có thể như vậy, ngươi đúng là có cơ hội, Norton. Ngươi là có
tư cách để chạm đến vị trí Thần chi nhánh trong kỷ nguyên trước, cho dù không
thể thành công, nếu như lập xuống công lạo được chủ ta ưu ái, hắn sẽ dùng một
loại phương thức khác, để ngươi đứng hàng Thần chi nhánh.
Đáng tiếc trong kỷ nguyên này thì ngươi không làm được.
Vị kia cũng không làm được."
Norton cười nói: "Xem ra ngươi lén lút thăm dò rất nhiều ký ức ở trong đầu ta."
"Một người có thể ngưng tụ ra ba cái mảnh vỡ Thần cách, nếu hắn ở trong kỷ
nguyên trước thì tất nhiên là có thể thành Thần, nhưng cái kỷ nguyên này thiếu
mất thứ quan trọng có thể cung cấp để Thần tính tiếp tục tồn tại.
Ngọn lửa, không thể nào duy trì, Thần cách, không cách nào được ngưng tụ.
Từng mảnh vỡ này chỉ đơn giản là tạo ra từng đốm lửa nhỏ.
Cho dù là vậy thì chủ ta cũng muốn lấy chúng đi.
Hắn vẫn đang luôn tiêu hao tương lai của giáo ta."
"Tương lai mà ngươi nói đến đó là chừa lại một cái khe hở cho Thần Giáo
chúng ta, để cho tín đồ trong giáo có thể có cơ hội thành Thần, phải không?"
"Ngươi không cảm thấy, đây mới là lựa chọn tối ưu sao? Cắt đứt khả năng
những Thần Giáo khác có Thần chi nhánh, bóp chết không gian để tân Thần
xuất hiện, chỉ để tín đồ Trật Tự chúng ta có cơ hội thành Thần.
Nếu như chủ ta sắp xếp như vậy mà nói thì bây giờ Trật Tự Thần Giáo chúng ta
cũng chẳng cần phải phí công đi phổ biến Điều Lệ Trật Tự làm gì.
Toàn bộ giới giáo hội sớm đã bị Thần Giáo chúng ta dẹp yên trong kỷ nguyên
này.
Trật Tự sẽ trở thành Thần Giáo duy nhất thế gian."
Trật Tự Thần Giáo khi không có Thần đã là Thần Giáo đệ nhất đương thời, nếu
lại có Thần xuất hiện, có sức mạnh của Thần thì chuyện này quả là cơn ác mộng
của những Thần Giáo khác.
Có thể nói khi Tiranus bảo hủy diệt toàn bộ giới giáo hội, chỉ còn lại duy nhất
Trật Tự Thần Giáo, cũng không phải là nằm mơ, mà có tỉ lệ rất lớn sẽ thành sự
thật.
Tiranus đi đến trước mặt Norton, nhìn chằm chằm con mắt Norton:
"Muốn làm được thế thì sẽ có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối chủ ta có thể làm
được, chỉ đơn giản là thời gian hắn ngồi ở đó lại bởi vì thế sẽ ngắn đi rất nhiều,
nhưng cho dù như vậy thì cũng đã đủ.
Chờ đến khi Trật tự huỷ đi nền móng tín ngưỡng của tất cả Thần linh khác ở thế
giới này thì cho dù Chư Thần trở về thì phải làm thế nào đây?
Bọn hắn sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, giống như khúc gỗ khô không gốc rễ.
Ngươi biết không, kế hoạch ban đầu thật ra là như vậy, nhưng chủ ta rời bỏ
chúng ta."
Ánh mắt Norton ngưng lại, hỏi: "Câu nói sau cùng kia của ngươi là thật sao?"
"Ngươi không tin ta sao?"
"Thậm chí ta không tin ngươi có thể đại biểu cho Tiranus, ngươi cho rằng ta sẽ
tin ngươi sao?"
"Norton, ngươi không muốn trở thành Thần sao? Nhưng bởi vì chủ, ngươi
không cách nào đụng chạm đến cấp độ sự sống tối cao kia, bao gồm cả vị có thể
ngưng tụ ra ba mảnh vỡ Thần cách đó, ta nghĩ, trong lòng của hắn cũng có oán
niệm rất lớn đối với chủ.
Bởi vì chủ không chỉ bóp chết khả năng thành Thần của hắn, còn muốn xem
hắn như đồ ăn."