dẫn đến hai đứa con gái song sinh của mình bị trả thù, bị ô uế. Sau đó, người
cha này rõ ràng có cách khác để có thể đi kiếm phiếu điểm để mua dược liệu áp
chế sự ô nhiễm trên người hai đứa con gái, chỉ cần ông ấy hơi hạ thấp một chút
tôn nghiêm, hơi buông lỏng một chút tín ngưỡng, phiếu điểm có thể được tự
đưa đến cửa.
Nhưng ông không có lựa chọn làm như vậy, ông ấy lựa chọn dùng phương thức
của mình, không ngừng nhận thêm nhiệm vụ, để chưa bệnh cho hai con gái của
mình.
Ban đêm, hai cô con gái bởi vì không đủ thuốc, bị ô uế hành hạ đến nỗi chôn
mặt vào gối mà khóc thút thít, làm cha, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa mà một
mình yên lặng rơi lệ.
Trên người ông ấy, khắp nơi đều là vết bầm, là do vợ của ông ấy bóp ra, bởi vì
người vợ cũng không hiểu hành động của ông ấy, là một người mẹ, bà ấy chỉ
biết rằng con gái của mình đang chịu nỗi đau rất lớn.
Thưa ngài Chủ giáo, ngài có biết lần thứ nhất ta trông thấy hai cô con gái của
Thẩm phán quan Pavaro là cảnh tượng như thế nào không?
Để ta miêu tả cho ngài nghe một chút,
Cũng miêu tả cho mọi người ở đây đang quan tâm, đã tưởng tượng hai cô con
gái của ngài Pavaro xinh đẹp đến như thế nào.
Trên người, khắp nơi đều là làn da hư thối, giường mà họ nằm, ban ngày cần
dùng một lớp giấy dầu để bao phủ, bởi vì nước mủ sẽ không ngừng nhỏ giọt
xuống từ trên người của bọn họ.
Lần thứ nhất lúc trông thấy bọn họ, bọn họ đang ngoan ngoãn ngồi trên giường
mà chơi giấy dán.
Ta mang đến một phần thuốc mà họ đã bị ngừng từ khá lâu, lúc bọn họ ngâm
thuốc, mẹ của bọn họ xé quần áo trên người của họ xuống trước mặt của ta.
Quần áo của họ đều rất mỏng, nhưng cho dù là như vậy thì quần áo vẫn sẽ dính
vào trên những lớp da đã hư thối kia như cũ.
Cho dù là ngay ở trước mặt ta, lột sạch quần áo, bước vào trong bồn tắm để
ngâm tắm thuốc.
Không có một chút xíu che lấp, bởi vì chỉ cần là người có một chút xíu lương tri
thì khi đó, trong đầu của ngươi cũng không thể xuất hiện bất cứ dục vọng tội lỗi
nào."
Chủ giáo Bern thở dài ở trong lòng, ông ta không biết Karen vì cái gì mà còn
muốn dây dưa với ông ta về việc này, lựa chọn sáng suốt nhất là tránh đi vấn đề
của Pavaro, đem trọng tâm đánh vào điều thứ hai, cũng chính là việc mà Vicole
đã làm ở cái cơ sở kia.
Người trẻ tuổi này, vẫn là hành động theo cảm tính.
"Thế nhưng mà Đội trưởng Karen, theo ta nghe nói, hai cô bé sinh đôi này bây
giờ khôi phục cực kỳ tốt, vậy bây giờ, thuốc mà bọn họ cần là đến từ đâu?"
"Ta trả phiếu điểm."
"Vậy thì mẹ con bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích ngươi đây, Đội trưởng
Karen."
"Đúng vậy, không sai, phu nhân Pavaro mấy ngày trước vừa nói với ta, chuẩn bị
dệt giúp ta một cái áo len, ta nói ta thích áo cổ cao màu đen."
"Vậy tại sao ngài Pavaro vẫn luôn ở bên ngoài làm nhiệm vụ kiếm phiếu điểm
mà không thường xuyên ở nhà chứ, việc này cũng không thể nào hiểu được."
"Bởi vì trên đời này có một loại người như thế, ông ấy vẫn luôn kiên định mà
tuân thủ nghiêm ngặt theo tín niệm của mình, ông ấy không nguyện ý thiếu nợ
ơn tình của ta."
"A, thì ra là như vậy." Chủ giáo Bern lắc đầu, ai, ngươi đã càng tô càng đen.
Karen dịch người tránh khỏi Chủ giáo Bern, đi tới trước mặt của cái lồng sắt
kia, nhìn về phía Vicole bị giam ở bên trong.
Vicole cũng đang nhìn Karen, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng mang
theo sự ngu xuẩn vô cùng đặc trưng của hắn.
"Ta đọc qua phát biểu của bị cáo được đưa tin trên « Tuần Báo Trật Tự », bây
giờ ta muốn hỏi bị cáo, ngươi vẫn cho rằng mình không ăn cắp công lao của
Thẩm phán quan Pavaro như cũ sao?"
"Đương nhiên không có, hắn chỉ là dưới sự phân phó mà giúp ta sưu tầm một
vài tình báo bên ngoài, thật ra cũng không tạo ra được bao nhiêu tác dụng."
Karen hỏi: "Ừm, vậy vụ án Zich xảy ra ở đâu?"
"Một nhà máy xúc xích, Thuật pháp quan Zich đã sa đọa đang bố trí một cái trại
chăn nuôi bên dưới nhà máy, ở bên trong nhốt rất nhiều cô gái để tiến hành nghi
thức tà ác."
"Một đêm kia, ngay ở phía dưới nhà máy, ô uế sắp tràn ra, ngươi có biết
không?"
"Ta đương nhiên biết, bởi vì lúc ấy ta đang ở trong nhà máy xúc xích ấy, là ta
đâm thủng vỏ bọc ngụy trang của Zich, để hắn phẫn nộ đến mức nổi điên, ta
biết khi làm việc này thì ta sẽ gặp nguy hiểm đến tín mạng, nhưng vì bên trong
lòng của ta có Trật Tự, ta làm việc nghĩa mà không chùn bước."
"Thế nhưng mà bị cáo, ngay cả một tên Trận pháp sư trong tiểu đội của ta mà
ngươi cũng đánh không lại."
"Cơ thể của ta, trong quá trình xử lý vụ án của Zich, bị thương, ngay trong đêm
đó, ngay ở nhà máy xúc xích, nếu như lúc ấy không phải người của Bộ chấp
pháp kịp thời đến nơi, ta có lẽ đã chết dưới tay thuộc hạ của Zich."
"Đêm đó, Thẩm phán quan Pavaro cũng không có ở đó không?"
"Hắn? Hắn làm sao có thể ở đó."
Chủ giáo Bern khẽ nhíu mày, ông ta không hi vọng Karen và Vicole đối thoại
quá nhiều vào lúc này, bởi vì ông ta rõ ràng, Vicole vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng ông ta không có cách nào để ngăn cản, bởi vì so với mình thì Karen càng
có tính pháp lý hơn để tiến hành đặt câu hỏi với bị cáo vào lúc này.
Về phần nói vụ án của Zich đến cùng là công lao của người nào, trong lòng Chủ
giáo Bern cũng có chút cân nhắc, nhưng cũng không quan trọng, lúc ấy những
người dính đến vụ án này, đều đã chết.
"Ngươi đang nói láo, bị cáo, bởi vì một đêm kia, ngươi cũng không có mặt ở
trong nhà máy xúc xích, người ở đó là Thẩm phán quan Pavaro."
"A,...." Vicole vừa định phản bác, lại trông thấy Chủ giáo Bern quăng cho hắn
một ánh mắt nghiêm nghị, hắn lập tức ngậm miệng