Sau đó, Marin và Steve đều ngơ ngẩn.
Dưới chân hai người, là tấm đệm cỏ xanh và hoa tươi rực rỡ trên một hòn đảo
giữa hồ, trên trời có chim nhỏ đang bay, bên trong hồ có cá đang bơi nhảy.
Bàn làm việc và ghế làm việc đặt ở trên đồng cỏ phía trước, trên mặt bàn còn có
vài con bướm.
Người Cầm Roi ngồi ở trên một tảng đá lớn bên cạnh hòn đảo, tay phải kẹp một
điếu xì gà, tay trái cầm một cái cần câu, gió nhẹ thổi qua, để cho thần bào trên
người vốn hơi có vẻ rộng rãi nhẹ nhàng lắc lư theo.
Marin và Steven liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ từ trong mắt của
đối phương.
Sau khi dừng lại một lát, hai người bắt đầu một trước một sau, đi tới sau lưng
Người Cầm Roi.
Trầm mặc,
Trầm mặc,
Trầm mặc...
Gió vẫn còn tiếp tục thổi, rất sảng khoái và tươi mát, nhưng Marin cùng Steven,
lại giống như là học sinh bị phạt đứng, một người cúi đầu nhìn xem thảm cỏ
dưới chân, một người nhìn về phía trên mặt hồ đằng trước đang nổi lên ánh
sáng, mỗi một giây, đều vô cùng giày vò hành hạ.
Cuối cùng, trầm mặc bị đánh vỡ.
"Ai, đã rất lâu không thả lỏng giống vậy." Verden vừa cười vừa nói, "Còn nhớ
rõ lúc tuổi còn trẻ sẽ như vậy, thật ra cuộc sống cũng thả lỏng, không có nhiều
thứ để gánh vác, không có nhiều trách nhiệm như vậy, quan trọng nhất đó chính
là, không có nhiều tâm sự phiền lòng như vậy."
Nếu như là trước đây, vào lúc này bất kể là Marin hay là Steven đều sẽ tiếp lời
này rồi triển khai thêm ý, để Người Cầm Roi nói cho tận hứng, cuối cùng dùng
tiếng cười để kết thúc.
Nhưng lần này, bất kể là Marin hay vẫn là Steven, đều trầm mặc.
Sau đó rất nhanh, hai người đều nghi hoặc vì cái gì đối phương không tiếp lời?
Khóe mắt của hai người liếc qua nhìn nhau một cái, mang theo sự oán trách,
nhưng đã mất đi cơ hội để nói tiếp, nếu mở miệng, cũng có chút chột dạ vì
gượng ép.
Verden tựa như cũng không cảm nhận thấy được có gì khác biệt, hắn yên lặng
phun ra một vòng khói, cúi đầu nhìn điếu xì gà trong tay một chút, tiếp tục nói:
"Có đôi khi, ta cũng cực kỳ nghi ngờ, tại sao ta muốn sống mệt mỏi như vậy, rõ
ràng đã ngồi vào vị trí này, vẫn còn phải luôn duy trì chú ý cẩn thận ở trước mặt
của Đại tế tự.
Không nói quá một chút nào, quả thực là càng sống càng trở nên hèn mọn.
Đúng, hai người các ngươi có phải có cảm giác tương tự hay không?"
Marin và Steven nghe được lời này, cả hai đều quỳ mọp xuống.
Nếu như nói lần thứ nhất không có tiếp lời là cảm thấy kinh ngạc đối với sự
chuyển biến không khí và cảnh vật bỗng nhiên của cái văn phòng này mà không
chuẩn bị sẵn sàng, như vậy thì lần này không có tiếp lời, thì chỉ đơn giản là vì
không dám.
Bởi vì bên trong lời nói của Người Cầm Roi, rõ ràng mang theo một cảm xúc
oán hận đối với Đại tế tự.
Làm thuộc hạ, dù là lúc này Người Cầm Roi là thật sự phát ra lời oán trách Đại
tế tự từ trong lòng, ngươi phối hợp cùng nói, chờ thêm một hồi khi tâm tình của
Người Cầm Roi bình ổn xuống, sẽ cảm thấy ngươi không tư cách này nói lời
này.
"Steven, ngươi đã đi theo ta rất lâu rồi phải không?"
"Đúng vậy, Người Cầm Roi, lúc ngài còn là Trưởng khu thì ta đã đi theo ngài."
"Ừm, lâu như vậy sao." Verden nhấp bờ môi một chút, "Thật ra, thời gian ta đi
theo Đại tế tự, càng lâu hơn so với thời gian ngươi đi theo ta."
Marin khôi phục trạng thái, nói tiếp: "Tình hữu nghị và quan hệ giữa ngài và
Đại tế tự, nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại lưu truyền vĩnh viễn trong
Trật Tự Thần Giáo chúng ta."
Vì cái gì trong giáo vẫn luôn nghe đồn rằng Đại tế tự Norton có khả năng có
thân phận "Thần tử"?
Đó là bởi vì con đường mà Đại tế tự đi không giống với những thần tử kia, ông
ta bước từng bước đi lên từ cơ sở, bước đi rất bình ổn và cực kỳ thuận lợi,
nhưng cũng không phải là loại dựa vào thế lực nó trong cao tầng hộ tống lên
trên. Trên thực tế, trong quá trình lên chức của Đại tế tự, đụng phải việc ngoài ý
muốn và vấn đề nan giải cũng không ít, nhưng đều bị ông ta hóa giải, mặc kệ ở
trong hệ thống nào, mặc kệ ở trong bộ môn nào, ông ta đều thể hiện rất ưu tú.
Những lý lịch này, đều có thể điều tra được.
Mà những Thần tử kia, cũng giống như Marvalho, hiển nhiên cũng không phải
đi con đường này, càng giống như là phượng hoàng con nuôi dưỡng bên trong ổ
vàng, từ từ đợi lớn lên, sau đó thuận theo lẽ thường mà được sắp xếp một cái
chức vị.
Mặt khác, trong tiến trình lên chức của Đại tế tự, mỗi khi ông ta đến một bộ
môn mới hoặc là đến một nơi mới, Người Cầm Roi đương nhiệm đều sẽ rất
nhanh đi theo, hoặc là cùng chuyển chức hoặc là sau khi Đại tế tự nhậm chức
không bao lâu, Người Cầm Roi cũng lấy một loại phương thức khác để điều đi
theo thậm chí có đôi khi là giáng chức mà điều tới.
Cho nên, nói rằng Người Cầm Roi và Đại tế tự cho tới này đều là cộng sự thân
thiết, chiến hữu, điều này có vẻ hơi quá, nhưng làm tùy tùng và người bị tùy
tùng mà nói, quan hệ của họ rất chặt chẽ.
"Vẫn là lúc trước khi làm việc ở nơi nhỏ trong bộ môn nhỏ tốt hơn, làm việc có
thể sảng khoái hơn, những việc không thể làm ở bên ngoài, cùng lắm thì cởi
thần bào ra lén lút đi làm.
Đại tế tự ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà người ta thổi kèn ác-mô- ni-ca,
còn ta, và mấy vị kia trực tiếp tiến vào trang viên nhà người ta.
Chờ đến lúc chúng ta giết người xong đi ra, Đại tế tự sẽ còn oán trách chúng ta
quá lề mề, làm hại ngài ấy vì chờ chúng ta đi ra để kết thúc công việc, cứ thế mà
thổi qua thổi lại đoạn nhạc kia ba lần, cũng đã thổi đến mức khô môi."
Tay trái Verden buông cần câu xuống, vung tóc của mình lên, cơ thể nhích về
sau một chút, tiếp tục nói:
"Khi đó thật dễ chịu, ảnh hưởng, quan hệ, thế lực, phái hệ, cân bằng, giống như
đều cách chúng ta rất xa, dù sao ta đã từng khờ dại cho rằng, mình vĩnh viễn
không cần phải cân nhắc những thứ này.
Cho nên, ta cảm thấy ngài ấy rất quá đáng, lúc trước khi kéo chúng ta nhập bọn,
nói mọi người tập hợp một chỗ cùng làm việc, chỉ cần ung dung là được, cũng
đúng là đã trải qua một khoảng ung dung thoải mái rất dài.
Sau thế nào hả, ta mới phát hiện ngài ấy thật sự nói không giữ lời, càng đi lên
cao, cũng càng lo lắng nhiều, tự một mình lo lắng không đủ, chúng ta cũng phải
cùng lo lắng theo.
Vốn dĩ những chuyện cần dùng não, một mình ngài ấy có thể làm.
Mấy người chúng ta, nên mài đao thì mài đao, nên uống rượu thì uống rượu,
thích phụ nữ, bỏ chút tiền đi âu yếm.
Bây giờ thì không được, không quan tâm đến rốt cuộc có đầu óc hay không, đều
phải động não, rõ ràng là được người quản lý thoải mái nhất, cuối cùng người
quản lý chúng ta đều chịu phục, về sau thì thế nào, lại vẫn cần chúng ta phải đi
quản lý người khác.
Ít người một chút, vẫn còn ổn, người càng ngày càng nhiều, bộ môn cũng càng
ngày càng nhiều, thậm chí bản thân mình không giải thích được mà trở thành
một người đứng đầu hệ thống, sau đó mới phát hiện sao ngày nào cũng lắm việc
đến như vậy.
Các ngươi cảm thấy thế nào?"