của lão ta đã hy sinh một cách vô ích.
Rachele cúi đầu xuống, muốn dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình đằng
xa, nhưng cô ta chợt phát hiện tầm nhìn qua kính viễn vọng có chút mơ hồ,
giống như là có một đám sương mù màu đen đang bao phủ.
"Ông Chisan, cái kính viễn vọng có phải đã xảy ra vấn đề rồi không, sao lại..."
Rachele bỗng nhiên không nói gì, bởi vì từ trong ống kính, cô nhìn thấy một đôi
mắt, đôi mắt này đang nhìn mình chăm chú.
Lúc này, một cảm giác kinh dị đang lan khắp toàn thân Rachele, sau khi cô ta
lui lại mấy bước thì vô thức nhìn về hướng vị trí Karen ở xa, chỉ có điều không
có kính viễn vọng cho nên cô ta không thể nhìn thấy gì.
Nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm kia vẫn không biến mất, ngược
lại càng ngày càng nghiêm trọng thêm.
Cô ta bắt đầu cảnh giác nhìn khắp bốn phía, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
"Tiểu thư, tiểu thư?" Chisan đang gọi.
"Hắn nhìn thấy ta, hắn nhìn thấy ta!"
"Tiểu thư, đây là chuyện không thể nào, chúng ta đang ở khoảng cách đủ xa nên
rất an toàn, mà vị trí dưới chân chúng ta đã bị ta bố trí ẩn nấp đặc thù, không thể
nào …"
Đột nhiên, Chisan phát hiện tầm mắt của mình cũng trở nên mơ hồ, lúc hắn
muốn móc con mắt của mình ra để đi lau sạch, lại phát hiện tròng mắt của mình
thế mà tự chuyển động, bên trong lại xuất hiện một ánh mắt xa lạ khác.
Chisan hoảng sợ hô lên: "Đáng chết, sao có thể, sao có thể!"
Ánh mắt của kẻ đó, vậy mà có thể nhìn thấy qua khoảng cách xa đến như vậy,
còn có thể xuyên thấu qua công trình che đậy của mình mà nhắm thẳng tới nơi
này.
Thợ thủ công ưu tú trong giới giáo hội thường rất giống với nhà khoa học trong
thế tục, bọn hắn vô cùng tự tin đối với dụng cụ mà mình chế tạo và quy luật
mình nắm giữ, nhưng bây giờ, sự nhận thức và tự tin của hắn đang bị giẫm đạp.
Rachele tháo một chiếc nhẫn, bóp nát nó, sau khi những đốm sáng bay tung toé
ra, một Rachele khác có khí tức tương tự xuất hiện, đây là một con rối có phẩm
chất cực cao.
"Ông Chisan, ngươi cùng với con rối của ta ở lại nơi này, ta đi trước."
Vừa dứt lời, Rachele khoác một cái áo choàng màu đỏ tươi lên trên người, dung
mạo và khí tức của cô ta cũng bị thay đổi ngay lập tức, cả người hóa thành một
vệt sáng đỏ, bay nhanh về phía xa.
Chisan há miệng ra, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra, chỉ có thể im lặng
cười khổ, một phút đồng hồ trước mình còn đang vì ông bạn chết mà sầu não,
hiện tại, rất có thể mình sẽ đi làm bạn với ông bạn kia.
Hắn yên lặng tiếp nhận vận mệnh của mình, hắn muốn tạo ra tình cảnh an toàn
hơn cho tiểu thư, cho dù vị tiểu thư nhà mình khi nói chuyện và hành động sẽ có
chút ngả ngớn khác người, nhưng tiểu thư đáng để mình làm như thế.
Ngay vào lúc này, Chisan thật cũng hiểu được lựa chọn ám sát đối phương của
tiểu thư, nếu như không phải tình báo có sai sót, hôm nay quan chỉ huy của tập
đoàn quân Trật Tự đối diện sẽ chết ở chỗ này.
Mười ngón tay Chisan run rẩy, từng sợi tơ tràn ra từ đầu ngón tay của hắn, chui
vào lòng đất, phía dưới, từng con rối chiến đấu được kích hoạt, chuẩn bị chiến
đấu.
"Nhóc con, để ta lãnh giáo ngươi một chút."
...
Karen mở mắt ra, thật bất ngờ, bởi vì khoảng cách gần hơn trong dự tính, trên
người đối phương có khí tức của Thần khí Ngọn Thương Tội Lỗi, người có thể
mang theo Thần khí, thân phận địa vị chắc chắn không thấp, mà đối phương lại
có thể xa xỉ đến nỗi phái sát thủ cấp bậc này ra để đến tiến hành ám sát một đi
không trở lại.
Nếu là trước kia, Karen sẽ không trong lúc xúc động mà lựa chọn mạo hiểm,
nhưng lần này, nếu anh từ bỏ, thật sự là không thể nào nói nổi.
Thiên Mị vỗ cánh, Karen bay lên: "Pall, cô và Kevin chăm sóc cho Connor,
Recar đi theo ta!"
Bá tước Recar lập tức tuân lệnh.
Sau một khắc, đôi cánh sau lưng Karen vỗ lên với tần suất nhanh hơn, dùng tốc
độ cực nhanh mà bắt đầu bay lượn trên không trung.
Chisan cảm giác được luồng khí tức mạnh mẽ kia đến gần, hắn bắt đầu hít sâu,
tranh thủ điều chỉnh trạng thái của mình lên mức tốt nhất.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, phát hiện bóng đen giống như tia chớp kia xoẹt qua trên
đầu mình mà không có chút lưu luyến nào, hoàn toàn không để ý đến mình,
hướng mà đối phương đuổi theo lại chính là hướng mà tiểu thư mình vừa rút
lui!
"Không tốt, hắn định vị khí tức của Ngọn Thương Tội Lỗi mà đuổi theo!"
...
Trong bầu trời, xuất hiện một con Dực Long màu bạc, đây là lực lượng trên
không của quân đoàn Hắc Ngân, những con Dực Long này đều đã được cải tạo,
không còn hoàn toàn là sinh vật bằng máu thịt, nó dùng để làm đối trong với kỵ
sĩ chim ưng bên phía Trật Tự.
Rachele lập tức phát ra tín hiệu, đã gặp phải kỵ sĩ Dực Long ở bên phía mình,
vậy trên cơ bản mình cũng đã an toàn.
Dực Long cũng nhận được tín hiệu, bắt đầu hạ thấp độ cao, hai người điều
khiển phía trên thì tò mò nhìn xuống phía dưới, bọn hắn cũng không biết được
là nhân vật cao cấp nào lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Rachele ngừng lại, vén áo choàng lên, biến trở về bộ dạng ban đầu mà thở dốc,
lúc trước trước cô ta vì tăng tốc để rút lui, không ngừng dùng thuật pháp gia
tăng tốc độ, bây giờ đã bắt đầu mệt mỏi.
Nhưng cô ta không biết rằng, người thanh niên mà cô ta thích kia, không chỉ có
tốc độ của Thiên Mị làm chỗ dựa, đồng thời thuật pháp tăng cường tốc độ thì
Karen có thể liên tục duy trì ba bốn loại cùng tác động không gián đoạn.
Dực Long trong lúc hạ xuống, trên khoảnh không bên cạnh nó xuất hiện một cái
vòng xoáy màu đen, ngay sau đó một bàn tay khổng lồ nhô ra, bắt lại con Dực
Long này.
"Ầm!"
Dực Long và người điều khiển trên lưng nó cùng bị bóp nát, hóa thành hỗn hợp
máu và mảnh vụn rồi rơi xuống.