làm "Nóng lò" cho lần dọn nhà hôm nay.
Dora và Doreen cũng cùng nhau ra ăn cơm, loại thuốc mới do Pall và Kelvin
điều chế thành phần chủ yếu là huyết linh phấn, nhưng hiệu quả tốt hơn trước
rất nhiều, trên người hai cô gái chỉ còn một số vết đỏ, đã không còn dấu hiệu
thối rữa và cả hương mùi mốc meo như trước nữa.
Điều này có nghĩa là họ thậm chí có thể đi học, miễn là vẫn tiếp tục dùng thuốc
không ngừng.
Healy ăn cơm rất vui vẻ, Karen gắp cho cô miếng thịt lợn hấp.
"Thiếu gia, tôi không quan tâm. Ngài nhìn thân thể của tôi, tôi không ngại. Ngài
không cần phải nấu nhiều món ngon như vậy."
Karen hơi bất lực, cô gái ngốc nghếch này.
"Cha, mẹ tôi từ lâu đã nghĩ rằng tôi ngủ với ngài. Nếu không, chỉ cần làm hầu
gái thì làm sao mà lương cao như vậy. Cho nên không sao đâu, thiếu gia."
"Cô, tập trung ăn cơm đi."
"Được rồi thiếu gia, tài nấu nướng của thiếu gia thật tuyệt vời."
Phu nhân Lake đưa tay vỗ nhẹ đầu Healy.
"Phu nhân, sao ngài lại đánh tôi? A, ngài cũng bị nhìn thấy, ngài nên ăn nhiều
chút để bù đắp vào."
Nghe đến đây, phu nhân Lake đỏ mặt, nhưng vẫn nói: "Chỉ là hiểu lầm, cô cần
gì nghiêm túc như thế."
Lúc này, Healy mới nhận ra mình vừa nói vớ vẩn cái gì, lập tức cúi đầu xin lỗi:
"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi vì được ăn đồ ăn quá ngon, có chút vui vẻ nên nói
chuyện thiếu suy nghĩ."
Phu nhân Lake nhìn về phía Karen, đổi chủ đề: "Có quá nhiều món ăn."
"Không nhiều, tối mọi người có thể hâm nóng lại đồ ăn. Đúng rồi, tối tôi phải
tham gia một bữa tiệc nên sẽ không về."
Tối nay có một buổi liên hoan do đội trưởng Neo tổ chức.
Buổi chiều, Karen nằm chợp mắt trên giường trong phòng ngủ mới của mình.
Pall thì nằm phơi bụng ở cuối giường, cô đã ăn quá nhiều.
Khi giấc ngủ trưa kết thúc, Karen nhìn đồng hồ, hỏi Alfred chìa khóa xe, tự
mình lái xe đến một quán đồ nướng, bề ngoài quán không lớn nhưng bên trong
rất rộng rãi, còn có không gian riêng.
Karen đi vào phòng riêng, phát hiện mọi người đã đến hết một nửa, ngồi chờ
một lúc thì mọi người lần lượt tới, có ba người hiện tại còn ngồi xe lăn.
"Mấy người nhẫn tâm để người ngồi trên xe lăn nhìn mình ăn đồ nướng uống
rượu như vậy sao?"
Kunxi ngồi trên xe lăn gào lên.
Đêm đó anh ta bị một chân của con rết đâm vào ngực, hiện tại xem ra anh ta ở
trong bệnh viện hồi phục rất tốt, rốt cuộc nơi này không chỉ có thể tiến hành
phẫu thuật thông thường ở đó, mà còn có thuật pháp trị liệu, bác sĩ không chỉ là
người trong giáo hội Kỷ Luật mà còn có không ít hệ thống tín ngưỡng gia tộc
khác làm việc trong đó.
Marlowe cười nói: "Chính vì có mấy người phải ngồi xe lăn, cho nên thịt trong
miệng chúng ta mới có thể càng thơm hơn, rượu này uống cũng càng ngon
hơn."
"Ôi Marlowe ơi, tin tôi đi, khi nào tôi lành bệnh, tôi nhất định sẽ đi mang giày
cao gót của bà nội tôi đá vào mông cô!"
"Haha, anh bạn Kunxi đáng kính của tôi, chỉ cần cậu dám xỏ chân vào giày cao
gót của bà cậu, tôi sẽ dám bỏ hết tất cả những que thịt nướng này vào bụng!"
"Ha ha ha!"
Mọi người đều cười to.
Lúc này, Neo bước vào phòng.
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
Mọi người im lặng.
Neo ngồi xuống ghế chủ tọa, nói:
* Nhiệm vụ đảo Ám Nguyệt là nhiệm vụ mà tôi chủ động từ chối, bởi vì tôi mơ
hồ nhận thấy một điều, lợi ích mà chúng ta có thể nhận được trong việc này
phong phú hơn nhiều so với việc lênh đênh trên biển.
Ở đây, tôi có thể lộ ra cho mọi người một chút, tôi tin rằng mọi người đã nhận
thức được xu hướng gần đây và một số người đang bắt đầu đặt câu hỏi về uy
quyền trật tự.
Cho nên, giáo hội, ngay lúc này đang chuẩn bị lập uy.
Có thể trong vòng hai tháng nữa, một một giáo hội tầm cỡ trung bình sẽ bị xóa
sổ khỏi thế giới."
Nghe vậy, tất cả mọi người trên bàn ăn, ngoại trừ Karen, bắt đầu thở mạnh, đôi
mắt có chút phiếm hồng.
Karen cũng liếm môi một cái để làm cho mình có vẻ giống với tập thể.
Giáo hội Kỷ Luật muốn thông qua việc xóa sổ một giáo hội cấp trung để thể
hiện uy quyền.
Các giáo hội đỉnh cấp được gọi là giáo hội chính thống, bên dưới các giáo hội
chính thống là các giáo hội lớn, và thấp hơn nữa là các giáo hội quy mô trung
bình.
Các giáo hội quy mô trung bình có Thần để thờ phụng cũng cơ sở truyền giáo
của riêng họ, thậm chí một số nhà thờ quy mô trung bình có di sản lâu đời hơn
các giáo hội lớn và giáo hội chính thống.
Nếu có thể tham gia vào hoạt động xoá sổ này, những lợi ích có thể nhận
được… Thật sự khó có thể tưởng tượng!
"Được rồi, tôi đã nhờ Fanny thu xếp tìm người chụp ảnh tới, Fanny, gọi thợ
chụp ảnh vào."
"Vâng đội trưởng."
Ngay sau đó, thợ chụp ảnh bước vào, anh ta đặt máy ảnh ở cửa phòng, hơi bối
rối nói:
"Các vị, ánh sáng ở đây không tốt lắm, ảnh sẽ tối và mờ, có lẽ chúng ta nên ra
ngoài chụp ảnh, hoặc là đến phòng chụp ảnh của tôi."
Fanny nói: "Không sao, cứ chụp đi, rất phù hợp với tình hình."
"Được rồi, nữ sĩ."
"Tách tách!"
Ảnh được chụp.
"Tôi sẽ cố gắng rửa ảnh càng sớm càng tốt, khi nào xong tôi sẽ gọi điện thoại
bảo cô đến lấy?"
"Ừ, được."
Thợ chụp ảnh đem thiết bị của mình rời đi.
Trên bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Kunxi nói: "Theo quy định trước đây, mỗi lần trước khi thực hiện một nhiệm vụ
thực sự nguy hiểm, mọi người sẽ chụp ảnh tập thể, bởi vì thi thể nhìn chung
không đẹp lắm, và sẽ không thể chụp ảnh với thi thể..."
Zema nhìn Karen cười nói: "Ở đây có một đội viên ngoài biên chế đang đợi. Tôi
nói, các người ai mệt mỏi có thể tìm cách chết tử tế ở nhiệm vụ tiếp theo,
nhường chỗ cho người mới."
"Ừ, đúng là đã lâu rồi không có ai chết cả."
"Ừm, theo xác suất thì sắp đến lúc phải có rồi."
"Liên hoan thời gian dài lúc nào cũng thấy những gương mặt này của các người,
tôi muốn phát ngán lên được. Hoặc các người nhanh chóng ra đi để nạp vào
mấy khuôn mặt tươi mới, hoặc để tôi chết, tránh nhìn mặt các người đến nhàm
chán."
"Mau chết đi, rồi lại nạp thêm mấy mỹ nữ vào nữa. Đội của chúng ta chỉ gặp
Fanny và Peia thôi. Nhìn lâu cũng chẳng còn cảm giác mỹ nữ."
"Cậu không cảm thấy rằng cái người ngồi vị trí đội trưởng này đã nhìn đến phát
ngán rồi à?"
"Đúng, đúng, hình như đội trưởng chưa từng thay đổi."
"Mau đổi đội trưởng đi, nghe chuyện chó săn và vịt con mệt mỏi lắm rồi."
"Cô mới nghe chán thôi, tôi đều thử qua hết rồi, đống nhẫn nhựa plastic trong
nhà có thể dùng để lát thành con đường."
Gray nói: "Này, tôi là người tồn tại lâu nhất trong đội. Vài năm trước, tôi nghĩ
đội trưởng sẽ chết, tôi đã sẵn sàng đảm nhận vị trí đội trưởng, nhưng đội trưởng
lại sống lại. Thậm chí tôi đã trả tiền đặt cọc cho chiếc áo choàng đội trưởng Trật
Tự Chi Tiên cơ!"
Mọi người cười nói trêu đùa, cuối cùng tất cả đều đồng loạt nhìn Karen, tựa hồ
chờ người mới lên tiếng, chó săn bọn họ cũng sẽ rất tự nhiên phân biệt đồng
loại của mình.
Karen đứng dậy và cúi chào mọi người có mặt, nói:
"Nhà tang lễ của tôi vừa sửa sang xong. Lúc nào cũng hoan nghênh mọi người
tới thăm."
"Giỏi!"