động kế hoạch, đối phương hẳn là muốn để sau khi Rotini trở thành Thủ tướng
Wien rồi mới bắt đầu; thứ hai là con cá lớn thật sự ở phía sau còn chưa nổi lên
mặt nước, kẻ đứng đầu của kế hoạch này tất nhiên là một vị nhân vật lớn. Cấp
bậc của vị kia có lẽ cũng không khác mình là mấy, thậm chí còn cao hơn mình.
Karen không phải sợ cái vị đứng ở sau màn kia, mà là nghĩ đến dù sao cũng
phải đắc tội, không bằng chờ sau khi thân phận của vị kia lộ ra, để cho hắn ta
phải một phen khó xử, hoặc là dứt khoát phát động một cuộc trả thù nhằm vào
bản thân và phe phái của hắn.
Là nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật, dù sao cũng phải lưu lại chiến tích cao
cấp một chút, không bắt được một con cá lớn thì ngược lại sẽ có vẻ không đúng.
Connor đã ăn xong thuốc, còn tiện thể ăn xong bữa sáng, sau đó, cô bé lại bắt
đầu có chút mệt mỏi rã rời.
Chuyện này làm Karen thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết với tốc độ sinh
trưởng và sự quen thuộc của Connor thì không nên mệt mỏi rã rời như lúc đầu
vừa dùng thuốc chứ.
Xem ra mình cần phải gửi công hàm hỏi thăm nghiên cứu viên xem có phải
thành phần thuốc có vấn đề gì không.
Mười giờ rưỡi, Karen đứng người lên.
Connor giật mình một cái, lập tức hỏi: "Phải đến nhà Guman sao?"
"Ngươi chợp mắt một hồi đi, ta qua bên toà nhà bên cạnh dạo một chút."
"A, được rồi."
Connơr quay trở về ngồi trước bàn học của mình, hai tay xếp trên bàn, gối đầu
lên tay bắt đầu đi ngủ.
Đi ra ngoài văn phòng, bước vào lối đi nhỏ, nghe thấy tiếng mở cửa, Philomena
đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
Dạo này cô rất nhàn rỗi, chỉ cần Karen không ra khỏi văn phòng thì cô nàng
cũng chỉ cần ngồi ở trong phòng làm việc của mình mà nghỉ ngơi, cũng tiện để
ăn vặt.
Đồ ăn vặt là do bà ngoại làm cho Richard, tính cách bà ngoại trong nóng ngoài
lạnh nên chưa từng thừa nhận mình là đang làm đồ ăn cho cô gái nhà Filsher.
Nhưng có vẻ bà ấy đã quên, lượng cơm mà Richard ăn là không thể nào dùng
thùng mà tính.
Karen để ý trên người Philomena chảy mồ hôi, phòng làm việc của cô cũng có
bố trí nội thất ở bên trong, mặc dù không có cảnh trí tinh xảo như của Karen,
nhưng không gian cũng đủ lớn để có thể tu hành ở trong.
"Ngươi đi tắm thay quần áo khác đi, chờ một lúc nữa đến nhà Guman."
"Được."
Philomena không từ chối, quay vào trong văn phòng tắm rửa.
Lúc này Wilker bước ra, quầng thâm quanh mắt càng ngày càng tệ hơn.
Có người lãnh đạo tuỳ ý nhượng quyền như Karen, thật là vừa mệt mỏi cũng
vừa hạnh phúc.
"Chú ý nghỉ ngơi thêm một chút."
Karen nói câu nói nhảm.
Wilker: "Cám ơn ngài quan tâm, ta hiểu rồi."
"Ừm."
Karen thật không dám để Wilker đột tử, như vậy thì anh và Rasma lại thêm một
món nợ phải tính.
Wilker cười nói: "Nếu như chết rồi để ngài thức tỉnh, hình như cũng không còn
mệt như vậy."
"Ha ha."
Nói như vậy thì phải thêm một món nợ.
Đi cùng Wilker, Karen thị sát công việc trong tòa lâu đài ở bên cạnh.
Không chút phóng đại nào thi nơi này là "Địa ngục trần gian".
Đừng nên hi vọng xa vời về việc nói gì về nhân quyền trong hệ thống Thần
quyền, nếu thật sự làm vậy thì những thần quan biến chất này thật ra là "Kẻ
phản giáo", mà từ trước đến nay thì mức độ trừng phạt của Thần Giáo đối với
kẻ phản giáo là không có giới hạn nào là cao nhất.
Sau khi chiến sự ở sa mạc tiến vào giai đoạn giằng co, thì việc đại thanh tẩy nội
bộ cũng bắt đầu.
Wilker tự mình chủ trì công việc, truy nã, thẩm vấn, không nể nang mặt mũi,
tòa lâu đài dùng làm ngục giam đã chật kín người, toà lâu đài vốn dùng làm nơi
giải trí cũng bị cải tạo thành ngục giam.
Ở chỗ này có những cực hình có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng, chỉ
cần có chứng cứ thiết thực thì thật sự là không sợ người không khai.
Không ít thần quan trong Bộ kỷ luật đều là mới chuyển xuống từ tiền tuyến,
phần lớn là thành viên Đòn Roi Kỷ Luật trong Không Gian Khai Thác, vốn
trong lòng cũng đầy sự bạo ngược cho nên đối với loại công việc tra tấn này thì
rất nhiệt tình, thậm chí là rất hưởng thụ.
Sau một hồi thị sát, bước ra khỏi toà lâu đài, nhìn thấy khung cảnh hoa nở chim
hót ở phía ngoài, thật sự là có một loại cảm giác quay lại nhân gian.
"Thư uy hiếp và nói đỡ có lẽ cũng nhận được không ít nhỉ."
Wilker đáp lại nói: "Có nói đỡ, nhưng không uy hiếp, danh vọng hiện tại của Bộ
trưởng ngài còn lớn hơn dự tính của ngài nhiều."
"Tiếp tục làm đi."
"Đã đang tăng nhanh tiến độ, phiên toà ở toà án Trật Tự đang được mở liên tục,
lại còn có không ít vụ án còn đang xếp hàng."
"Ha ha."
"Ngài có dặn dò gì không thưa Bộ trưởng?"
"Thủ đoạn có thể cấp tiến hơn một chút." Karen nói.
"A… " Wilker đã cảm thấy mình rất cấp tiến rồi.
Karen đưa tay chọc chọc vào trán của mình, nói với Wilker: "Cần phải phá vỡ
khuôn khổ thông thường."
"Thế nhưng mà, nếu như vậy, về sau …"
"Chuyện sau này, chúng ta cũng không cần lo lắng."
"Vâng, Bộ trưởng!"
Wilker lập tức phấn chấn lên.
Hắn hiểu lầm ý của Karen, hắn cho rằng sau này đi theo Karen thì tất cả đều sẽ
bị địa vị siêu nhiên tuyệt đối của Karen áp chế, tự nhiên không cần lo lắng đến
việc về sau bị phản công cướp lại.
Ý của Karen lại rất đơn giản: Trước mắt Chư Thần đang trở về, thầy của ngươi
sẽ chỉ trở về sớm hơn; còn lo lắng về sau này có được hay không thì có ý nghĩa
gì, có sau này hay không cũng không biết đâu.
Xe ngựa đã bị chuẩn bị kỹ càng ngừng lại trước mặt Karen, Connor và
Philomena đã ngồi ở trong xe ngựa.
Chờ đến lúc Karen ngồi lên xe ngựa, trông thấy Richard đang chạy đến ở ngoài
cửa sổ.
Richard không phải trốn việc, nhưng thật ra hôm nay là ngày nghỉ trong Trật Tự
Thần Giáo, tất cả mọi người đều ăn ý mà tăng ca, cho nên Richard là đang nghỉ
làm bình thường.
Đi cùng với xe ngựa còn có đại đội hành động do Andrew chỉ huy, bao gồm
năm tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, đều là tiểu đội tinh nhuệ, bọn hắn phụ trách việc
bảo an cho Karen.
Trừ phi lặng lẽ mặc quần áo thường ngày mà đi, nếu không trong những trường
hợp chính thức thì đây đã là bố trí cấp bậc thấp nhất, Karen muốn hủy bỏ cũng
không được, đã đến địa vị bây giờ thì cũng không thể tự mình đi chém chém
giết giết, bản thân anh không quan tâm nhưng Đòn Roi Kỷ Luật vẫn cần chút
thể diện này.
Xe ngựa chạy đến trước của nhà Guman