người trong gia tộc xuống để nghênh đón Bộ trưởng Karen, ông ấy cảm thấy
như vậy cực kỳ thiếu tôn trọng!
Sau đó, lão Anderson ở trong lòng tự tát mình một cái, mình có phải hay không
đầu óc có bệnh, đi dạy vợ chồng trẻ người ta đi tôn trọng lẫn nhau, bọn chúng
như thế không phải rất tốt sao!
Ophelia cũng xuống xe, sự xuất hiện của cô, để người nhà Ellen ở xung quanh
có chút ngoài ý muốn, mọi người nhao nhao vấn an công chúa điện hạ.
Ophelia dựa theo lễ nghi mà đáp lễ, biểu hiện đối với lão Anderson cực kỳ tôn
trọng, đây là đãi ngộ mà lão Anderson lúc trước chưa từng được hưởng.
Karen và Ophelia cùng đi vào lâu đài cổ, lên lầu, lúc đi vào phòng ngủ của
Eunice, toàn bộ hầu gái ngoài cửa đều tự động lui ra.
Đẩy cửa ra đi vào, Eunice đang trưng bày điểm tâm, quay người quay đầu,
trước tiến vừa cười vừa nói với Karen:
"Về rồi."
"Ừm, về rồi."
Rõ ràng còn không thật sự kết hôn, nhưng lời nói lại như đã kết hôn từ lâu.
Eunice chủ động đi về phía Ophelia, nắm lấy tay Ophelia: "Ta đã làm xong vài
mẫu, ngày mai chúng ta cùng đi xem."
"Ta cũng mang đến thiết kế của ta, được, ta đi tắm trước, ngủ một giấc thật tốt,
ngày mai chúng ta trao đổi thật tốt."
Chủ động theo tới chào hỏi, và chủ động nhượng bộ không gian, cái này cũng
không mâu thuẫn.
Ophelia đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại Karen cùng Eunice.
Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Eunice đưa một ly nước đá đến, sau đó đi
đến đằng sau ghế, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu Karen.
"Lần này hình như không phải vì bị thương mà anh mới về đây."
"Là anh muốn trở về." Karen bắt lấy một cái tay của Eunice.
Eunice nhẹ nhàng nhích lại gần, hai tay dịu dàng ôm cổ Karen, để mặt mình và
Karen chạm vào nhau.
"Em cũng nhớ anh."
"Nhớ bao nhiêu?"
"Không biết, bởi vì không có vật để tham chiếu."
"Ha ha."
"Nghe ông nội nói anh lại được thăng chức."
"Ừm."
"Vậy thì chắc chắn là rất vất vả nhỉ."
"Vẫn ổn, không quá vất vả, điều kiện hiện tại tốt hơn lúc trước rất nhiều, bên
người cũng có không ít sự giúp đỡ đắc lực."
"Dù vậy thì chắc chắn cũng rất vất vả."
Câu nói tiếp theo, Eunice chưa hề nói, nhưng Karen hiểu, bởi vì mỗi lần mình
trở về, hoặc là vô cùng mệt mỏi hoặc là trong trạng thái trọng thương.
Karen là xem trang viên Ellen như chỗ nghỉ ngơi của mình.
"Em sẽ luôn ở đây chờ anh, Karen, chừng nào anh thấy mệt mỏi, bị thương, em
đều sẽ ở đây chờ anh."
Karen nhẹ gật đầu, lúc này, không cần nói thêm nữa, hai người cực kỳ yên tĩnh
ôm nhau.
Không có tình dục, cũng không có ồn ào, Eunice biết, lúc này yên ổn mới là thứ
cần thiết, mà Karen cũng đang lẳng lặng hưởng thụ.
Qua hồi lâu, Karen mở mắt ra, nhìn xem cô gái đang dựa vào mình, rất là tự
nhiên nhẹ nhàng đưa tay đẩy tóc của cô ra, để gương mặt bị mái tóc che lại hiện
ra hoàn toàn trước mặt mình.
Trong lòng rất muốn nói thật có lỗi, nhưng lời xin lỗi vẫn luôn kẹt ở cổ họng mà
không thốt lên thành lời.
Nguyên nhân hiện thực khách quan cũng có, thân phận của mình, ông nội tỉnh
giấc, kỳ hạn của Rasma, tất cả mọi thứ đều dồn ép làm mình nhất định phải làm
rất nhiều chuyện trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng nguyên nhân chủ quan thật sự đó là, linh hồn của mình, lúc gặp cô ấy,
liền đã nhảy qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt của nam nữ trẻ tuổi.
Không có dính lại cùng một chỗ không muốn xa rời, không có cãi nhau khóc
rống hợp rồi lại tan, không có biến hóa chuyển giao trên phương hướng và cảm
xúc, thậm chí khi hai người ở cùng một chỗ, hình như cũng chưa từng lên dự
định gì cho kế hoạch tương lai dưới ánh trăng.
Những thứ như ngây thơ, kích động, lãng mạn, hối hận, khóc cười đều chỉ là
một làn gió lướt qua, càng giống như là sự qua loa.
Là mình muốn qua loa, mà cô ấy cũng phối hợp qua loa cùng mình.
Trong đoạn tình cảm này, mình luôn luôn lấy phương thức mà mình thoải mái
nhất để nằm yên, rõ ràng trong lòng rất rõ ràng, làm như vậy không đúng,
nhưng chính mình vẫn luôn cố ý xem nhẹ, hoặc là nói, không muốn thay đổi,
đây là một sự tự tư.
Lý tính, tình cảm bình đẳng, hẳn là những thứ hai bên cùng nhau nỗ lực phát
triển, mà không phải một bên ngồi yên để hưởng thụ sự thoải mái.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi, Eunice để tay trên lồng ngực Karen, mở
miệng nói: "Karen, thật ra, từ lúc vừa mới bắt đầu gặp mặt quen biết anh, em đã
rất thích cảm giác cả hai cùng chung một chỗ, mặc dù khi đó, em không biết cái
gì là thích, cũng có khả năng định nghĩa của em về thích vẫn sai lầm."
Trong lòng Karen hơi kinh ngạc, cô ấy thế mà đọc hiểu ánh mắt và ý nghĩ nội
tâm của mình.
"Nhưng em có thể xác định một điều đó là ở cùng với anh, em thấy cực kỳ dễ
chịu." Eunice ngẩng đầu một chút, cái cằm đặt trên ngực Karen, hai người mặt
đối mặt, "Em đã từng ảo tưởng về thứ gọi là tình yêu rốt cuộc là như thế nào,
giống như, không giống với thứ mà hai chúng ta đã trải qua."
"Là không giống..."
"Karen, không phải tất cả những điều bị bỏ qua, đều sẽ đáng tiếc, bởi vì bọn
chúng có lẽ vốn cũng không tồn tại ở trong cuộc sống của em, nếu như không
gặp anh, bây giờ chắc hẳn em cũng đang sống không vui vẻ gì."
Nếu như không có nhà Immerais, nếu như anh không có tới trang viên Ellen, gia
tộc Ellen, đã định sẵn là sẽ suy sụp xuống, thậm chí, bây giờ đã hoàn toàn
hoang tàn.
Mà gia tộc có tín ngưỡng gia tộc một khi suy bại, vậy thì người trong tộc sẽ trở
nên vô cùng thê thảm, Pall đã từng hình dung... Heo để phối giống.
"Từ rất sớm em đã rõ ràng, hôn nhân của mình, vận mệnh của mình, tất nhiên
đều sẽ cùng khóa lại với gia tộc, có nhiều thứ, em cũng chưa từng cảm thấy
mình có thể có được." Eunice mím môi, suy tư nói, "Mà từ lâu em cũng đã cho
rằng, những điều đó có chút quá ngây thơ."
"Eunice..."
"Bây giờ em cực kỳ tự do, bởi vì nhờ có anh, gia tộc chuyển nguy thành an,
cũng là bởi vì có anh, em mặc dù còn ở trong trang viên, nhưng em là người
không bị quản lý nhất.
Em không cần lại bị sắp đặt, em có thể làm chuyện mình thích với thời gian của
mình, ngay cả ông nội cũng sẽ không yêu cầu em chuyện gì cụ thể.
Em có thể đọc sách, có thể cưỡi ngựa, có thể thiết kế những trang phục trong
tưởng tượng của mình, lúc trước cũng có thể làm những điều này, nhưng sẽ
không có tâm trạng nhẹ nhõm như bây giờ em đang có.
Mà trong một vài khoảnh khắc em chợt nhớ tới anh, trong lòng em cũng sẽ cảm
thấy rất hạnh phúc, em chờ mong lần sau anh trở về, em chờ mong đến lần gặp
mặt tiếp theo của chúng ta, em chờ mong chúng ta lại chạm vào nhau như bây
giờ.
Karen, em không có năng lực trên phương diện khác có thể giúp cho anh, nhưng
mỗi lần anh trở về, em đều có thể cảm nhận được, vào thời điểm này, anh cần
em, và em cũng cần anh.
Em rất thỏa mãn."