Neo mở miệng nói: "Hắn ta vậy mà vì một người phụ nữ mà mình chẳng bao
giờ có được, từng bước một giết thần..."
Không giống với lời thương cảm của đội trưởng, trong lòng Karen thì lại đang
vang vọng lời nguyền rủa lúc trước của Hải Thần.
Ranedal đã từng rất hăng hái, chẳng thèm ngó tới lời nguyền rủa của Thần, càng
khinh miệt mà đáp lại "Ngây thơ".
Cũng không biết, lúc hắn ta bị ông nội Dis và ông Hoven cùng nhau phong ấn
vào trong cơ thể của chó, rốt cuộc nó có cảm tưởng gì.
Một khoảng thời gian rất lâu từ lúc đó đến bây giờ, Karen vẫn đề phòng với
Kevin.
Cũng như lưu ý trong cuốn bút ký mà ông Hoven viết về cách giải bỏ từng lớp
phong ấn của Kevin vậy "Cậu điên rồi à!"
Tà Thần chung quy thì vẫn là Tà Thần, cho dù cách phá định hai chữ “Tà ác” là
không công bằng... Nhưng cho dù mình biến một con người trở thành một con
chó, người kia cũng sẽ liều mạng với mình, huống chi là một vị Tà Thần.
Nhưng sau khi mở ra ba ô cửa sổ này ngày hôm này, sự nhận biết của Karen đối
với Kevin càng sâu hơn một chút.
Đề phòng, thì chắc chắn phải tiếp tục đề phòng, bất kể ra sao thì Karen sẽ không
bao giờ buông lỏng sự cảnh giác của mình dành cho con chó lông vàng ở nhà
kia;
Nhưng dựa vào những việc này, có vẻ có thể cung cấp thêm nhiều chủ đề để hai
bên giao lưu với nhau.
Mặc kệ như thế nào, từ kết quả mà suy luận ra thì, lời nguyền rủa của Hải Thần
dành cho Ranedal cũng đã hiệu nghiệm.
Neo lại nói: "Ta thật rất khó tưởng tượng ra loại cảm giác này, rốt cuộc hắn ta
đã làm bằng cách nào, ta thậm chí cảm thấy rằng trước lúc nữ thần Mills thành
thần, cũng không nhất định là biết tên của hắn."
"Bởi vì nữ thần Mills là mặt trăng, mặc dù Tà Thần chưa từng có được mặt
trăng, nhưng ánh sáng của nàng, từng chiếu lên người của Tà Thần."
"Ta thật sự không nghĩ tới rằng, sự cay đắng của tình yêu đơn phương lại có thể
được cậu đưa ra cách hình dung tinh tế như vậy."
"Đội trưởng, đây vốn dĩ chính là một sự tốt đẹp, suy cho cùng thì, định nghĩa
của mỗi người về sự tốt đẹp cũng không giống nhau, nhưng có một số việc,
cũng không cần người khác phải đồng tình, cũng không cần người khác phải
đồng cảm, chỉ cần có thể làm cảm động chính bản thân mình là được rồi."
"Ai, thật là không ngờ rằng Tà Thần cũng sẽ có một mặt như vậy, ta cảm thấy
có chút thổn thức. Đáng tiếc, nơi này người ngoài không vào được, nếu không
thì có thể phục chế lại một cái ở ngoài hiện thực, làm nơi tham quan chỗ ở cũ
của danh nhân, chắc chắn là người tham quan sẽ đến đây rất nhiều."
"Nếu Tà Thần nghe nói như vậy thì chắc chắn sẽ tức chết đấy."
"Ha ha."
Neo lại nhìn khắp bốn phía một lần nữa, căn phòng được bày biện rất đơn sơ,
trên căn bản cũng không giấu được thứ gì tốt, quan trọng nhất chính là, cho dù
xem như thật sự có thứ gì tốt, vậy cũng không phải là thực thể, không thể đem
ra ngoài được.
À, khu vực ở giữa hai cánh cửa này thật ra là thứ vô cùng quý giá, nhưng đó là
trí tuệ, ngay cả Trật Tự Thần Giáo cũng không dám lấy nó ra ngoài, huống chi
chỉ có hai người bọn họ.
Hai người bọn họ quay trở lại cái tủ quần áo, lại đi ngang qua vùng trời sao kia,
bước đến trước cánh cửa màu đỏ, Neo đưa tay thử kéo cửa một cái, cửa đóng
kín.
Sau đó, Neo nắm tay của Karen, bước ra khỏi cánh cửa màu đỏ này.
Sau khi ra ngoài, Neo lại quay người, lại đưa tay kéo cửa một cái, vẫn không
kéo ra được.
Karen mở miệng nói: "Nếu bên ngoài đã có một cánh cửa mà người khác không
vào được, vậy thì cánh cửa bên trong kia, cũng không cần thiết phải khóa lại, dù
sao thì nếu như dùng sức mà phá cửa, mọi thứ liên quan ở bên trong cũng sẽ
đều bị phá hủy."
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Thật ra thì cậu cũng không cần phải cố gắng giải thích
đâu."
"Được rồi, đội trưởng, vậy thì bây giờ chúng ta trở về sao?"
Ở trong tòa lâu đài cổ này, hai người đã được nhìn thấy những bí mật thật sự,
nhưng có vẻ những bí mật này, cũng không có giá trị gì thực tế.
Cho nên, cũng không còn ý nghĩa gì để ở lại nơi này.
Neo cũng không trả lời vấn đề của Karen trước, mà là hỏi: "Đúng rồi, lúc cậu đi
vào thì trạng thái của người mới kia như thế nào?"
"Ngài Eisen cũng đang ngủ."
"Nói như vậy, ông ta cũng đã tiến vào đây, nhưng ta lại chưa thấy qua ông ta lần
nào."
"Đúng vậy, tôi vốn cho rằng đội trưởng ngài cùng với ngài Eisen tiến vào trong
này."
"Cậu thấy chúng ta tay nắm tay nhau mà đi vào đây à?"
"Ách..."
"Trước lúc đi ngủ, ta có để lại tư thế ám chỉ cho cậu."
"Trên thực tế, ngài Eisen cũng làm như vậy."
"Ông ta biết cậu cũng có mặt nạ? À, cũng đúng, mặt nạ của ông ta vốn cũng là
do cậu nhờ Lemar làm giúp. Có lẽ đã có vấn đề, suy nghĩ của người bình
thường như chúng ta, sau khi lại tiến vào trong thế giới ý thức này, ý nghĩ đầu
tiên chắc chắn sẽ là vào trong tòa lâu đài cổ này mà xem xét thử, nhưng ông ta
lại không tới đây.
Điều này có nghĩa rằng, tại cái ý thức này thế giới bên trong, còn có những chỗ
khác đáng chú ý, càng đáng chú ý hơn cả cái lâu đài cổ này, nếu như xem tòa
lâu đài cổ này như trung tâm vận hành, vậy thì chắc chắn còn một nơi để điều
khiển nơi này."