trước, sau đó đem cái nồi và nắp bày ra trên đất, ngay sau đó, lại đem tất cả nồi
và bát đĩa trong bếp đặt xuống dưới đất, tạo nên một cảnh tượng mọi thứ do
chấn động mà rơi xuống.
Như thế này thì sẽ không ai có thể phát hiện có người từng muốn bỏ độc vào
trong cái nồi nước canh này.
Thế nhưng mà Philomena bỗng nhiên nhíu nhíu mày, bởi vì đã không có nồi
nước thứ hai để mình bỏ độc vào, tiếp theo mình cần đi tìm mục tiêu để ám sát,
cho nên mình vừa nãy cố ý sửa lại hiện trường thì có ý nghĩa nào đâu?
"Ba!"
Philomena đưa tay vỗ trán của mình một cái, cô cảm thấy có lẽ đầu óc của mình
đã bị mụ mị do nằm trốn giữa đống rác.
Nhưng liên tưởng tới hành động mấy ngày nay của mình, tránh né trách nhiệm
bằng lý do này có vẻ là quá xấu hổ, khi quét mắt nhìn về cái chỗ mình nấp trong
bãi rác, trên mặt lại hơi nóng lên.
Trước kia không cảm thấy ra sao cả, lần này bị lạc đàn, để cô có chút hiểu ra vì
sao Karen sẽ hay dùng cái kiểu ánh mắt kia để nhìn mình:
A, thì ra là đang nhìn một đứa đần độn.
"Nếu như ta cũng có một con Jerry trên người thì tốt."
Đây là ý nghĩ trong lòng Philomena, bởi vì cô hâm mộ Richard có thể để côn
trùng bò lên trên não.
Rút Đao Ác Mộng ra, lại đặt nó vào trong cổ tay áo thần bào dọc theo cánh tay
của mình, Philomena cúi đầu xuống, giả bộ như vội vàng bước đi mà ra khỏi
phòng bếp, rất nhanh lại đụng phải đám thần quan đang hỗn loạn ở đằng xa, sau
khi hoà nhập vào trung, ánh mắt nhanh chóng phân biệt ra những người không
quá hoảng loạn trong đó, bắt đầu đi theo đám thần quan này mà tiến lên; bởi vì
cô rất rõ ràng vào thời điểm này, thần quan cấp thấp bình thường có thể hoảng
loạn, nhưng hệ thống chỉ huy ở nơi này chắc chắn còn cần bảo đảm sự vận hành
một cách ổn định.
Thời gian dần trôi qua, cô cũng tách ra khỏi bọn hắn.
Lúc đang tiếp tục tiến lên, cô bắt đầu dựa vào thân pháp và thuật pháp tiếp tục
ẩn nấp.
Mà thần quan cô thấy khi nãy, từ trên cấp bậc thần bào đều có thể nhìn ra địa vị
của chúng không bình thường.
Vị trí của “ngài Bill” kia, chắc hẳn là ở chỗ này nhỉ?
Philomena hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm tự nói với mình lần này nhất
định phải thành công ám sát được một con cá lớn.
Cô đã lười nghĩ phải giải thích với người ở ngoài ra sao, bởi vì ngay cả cô cũng
không vượt qua được cửa ải của bản thân mình.
Nhưng mà, trong hang động phía trước xuất hiện hai tên thần quan gác cổng,
Philomena không thể không xuất hiện mà chủ động đi qua.
"Này, ngươi là bộ phận nào?”
Hai tên thần quan trông coi gọi Philomena lại.
"Ta là… "
Philomena ngẩng đầu, lúc trong lúc Đao Ác Mộng chuẩn bị vung ra khỏi ống
tay áo, một tiếng nổ vang truyền đến từ trên đầu.
"Oanh!"
Trên đầu xuất hiện một cái lỗ, Andrew rơi xuống từ bên trên, tay của hắn nắm
một thanh trọng kiếm, trực tiếp chặt đứt một tên thần quan gác cửa làm đôi,
thuận tay chặt ngang người tên còn lại.
Tập kích khiến người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị, cùng với không gian của
địa đạo nhỏ hẹp, bị một tên chiến sĩ áp sát thì thắng bại, không, thì sinh tử đã
quyết định chỉ trong chớp mắt.
Sau khi giết xong hai tên gác cổng thì Andrew vung một kiếm về phía
Philomena đang đứng trước mặt, Philomena rút Đao Ác Mộng ra mà đỡ kiếm.
Sau khi một nhát kiếm bị cản lại, Andrew cảm nhận được cổ tay mình chuột rút,
sức mạnh của đối phương thật là đáng sợ.
Philomena đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Andrew xoay người một cái, xông
vào trong cổng, hắn là tiểu đội phụ trách mở đường, gặp phải đối thủ khó dây
dưa thì lách qua, để lại cho đồng đội phía sau giải quyết.
Đây là quân mình đang phát động tập kích!
Philomena nhận thức được chuyện gì xảy ra, trên đầu lại có người rơi xuống,
cũng giống như Andrew khi nãy vậy, chém một kiếm về phía cô.
"Người một nhà!”
Philomena hô lên.
Nhưng mà, đối phương cũng không dừng việc tấn công, bởi vì là tiểu đội đột
kích, bọn họ vốn không ngờ tới trong bộ chỉ huy của quân địch sao lại còn có
nội ứng!
"Ta là người một nhà!”
Philomena kéo mũ thần bào xuống, nhưng đối phương vẫn tiếp tục tấn công như
cũ.
Nguyên nhân là tên này cũng không biết Philomena là ai.
Đội trinh sát vẫn luôn huấn luyện và làm nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không
tham dự vào huấn luyện chung của doanh trại, cho nên binh lính bình thường
vốn cũng chẳng biết ai là tiểu đoàn trưởng trinh sát.
Philomena trong lúc nhất thời cảm thấy khó thở, mình liên tục hô mấy lần mà
đối phương đều không phản ứng, mà mỗi lần thì đều tấn công một cách rất sắc
bén, mình chỉ có thể bị động phòng ngự mà lùi hẳn về sau, còn phải khắc chế
mình phản kích theo bản năng.
"Quân địch tràn vào!"
Sau một hồi, từ một hướng khác trong địa đạo có một đám thần quan Đại Địa
mặc áo giáp vọt tới, bọn hắn đến để bảo vệ bộ chỉ huy.
Tên thành viên của tiểu đội đột kích đang giao đấu với Philomena kia lúc này
thì máu dồn lên não, nhìn sang hai bên trái phải một chút, cuối cùng vẫn lựa
chọn một bên nhiều người hơn, sau đó chỉ thấy hắn bay người lên, hóa thành
khói đen, sau khi rút ngắn khoảng cách với đám lính vừa đến kia, kích nổ quyển
trục buộc chặt trên người mình.
"Ầm!"
Ngọn lửa thuật pháp tràn ra nuốt chửng tất cả, kích hoạt trong không gian hẹp
càng khiến cho uy lực của nó mạnh hơn, một đám hộ vệ chạy tới đều bị đốt
cháy trong khu vực chật hẹp này, áo giáp và thuật pháp phòng ngự vốn không
chịu nổi nhiệt độ bỗng nhiên tăng cao đến thế.
Philomena ở phía còn lại cũng không thể không nhanh chóng lùi hẳn về phía
sau, nghiêng người trốn vào trong khe hẹp bên cạnh, đồng thời bố trí một cái kết
giới, mặc dù như thế, làn da của cô vẫn bị đốt cháy rất đau đớn.
Giờ khắc này, cô cũng không có chút oán trách nào đối với vị "Đồng liêu" lúc
trước trước không có nhận ra mà tấn công mình kia, người ta quả quyết kéo cả
địch cùng chết khiến cô không thể nào bất kính