đó chính là cao ốc giáo vụ của Trật Tự Thần Giáo ở đại khu thành phố York, chỉ
tiếc rằng cái tòa cao ốc giáo vụ đó đã đổ sụp trong một lần tổ chức vây bắt nội
gian, Karen còn chính mắt nhìn thấy quá trình này, mà cũng vào lúc đó nên
quen biết Richard.
Về sau cao ốc giáo vụ mới được lựa chọn xây dựng ở vùng ngoại thành, khu
vực trận pháp dịch chuyển vốn được thiết kế ở vị trí bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Không biết thế nào, mỗi lần ra vào nơi này, Karen đều có thể ngửi được một
mùi dầu máy.
Mặc dù Karen tin tưởng rằng ở đây có người quét dọn, nói không chừng còn
biết sử dụng Thuật thanh tẩy để hành dọn dẹp kỹ hơn, nhưng cái thói quen vừa
đến nơi này đã không nhịn được mà nhíu mày muốn dùng tay bịt lỗ mũi cũng
khó mà bỏ được.
Nhưng sau khi ngửi mùi cá tanh của biển cả lâu ngày rồi lại được ngửi cái mùi
dầu máy này, chợt cảm thấy rất thân thiết và cũng rất hoài niệm.
Hai người Laure và Leon dẫn theo một đám nhân viên đang đứng ở chỗ này chờ
nghênh đón.
“Hoan nghênh mọi người an toàn trở về.”
Laure bước đến trước, muốn cùng với Karen ôm một cái.
Karen để ý ở phía ngoài còn có phóng viên đang quay chụp, mặt cũng mỉm cười
mà bước đến phía trước, cùng với Laura ôm một cái.
Sau Laure thì Leon cũng đi đến trước, giang hai cánh tay, Karen cũng chỉ có thể
cùng hắn ta ôm một chút.
Lúc ôm, âm thanh lách tách từ máy chụp ảnh của đám phóng viên càng đang
không ngừng vang lên.
Leon cười nói: “Lần này mọi người vất vả rồi.”
“Làm việc vì Thần Giáo là chức trách của chúng ta, không có gì mà vất vả.”
“Đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc dành cho mọi người, mọi người có muốn tham
gia sao?” Leon hỏi.
“Có thể không tham gia không?” Karen hỏi.
“Đương nhiên có thể, có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, dù gì thì ông nội ta cảm thấy
mọi người vừa trở về, chắc chắn cũng rất mệt mỏi và nhớ nhà.”
“Vậy thì giúp ta gửi lời cảm ơn đến ngài Đại chủ giáo, cảm ơn sự quan tâm của
ngài ấy. Qua mấy ngày nữa ta sẽ đến tận nhà để cảm ơn.”
“A, bây giờ có lẽ cũng không ai ở thành phố York này muốn để ngươi đến nhà
đâu, ha ha.”
Hả?
Lời này là có ý gì?
Karen cảm nhận được có gì không bình thường từ trong lời nói này, nhưng tình
huống trước mắt hiển nhiên cũng không hợp để nói về chuyện này.
Sau khi nghi thức hoan nghênh kết thúc thì Karen cũng không vội vã dẫn theo
bọn thuộc hạ rời khỏi bãi đỗ xe, à không, là đại sảnh trận pháp dịch chuyển, mà
là trước hết tìm một góc vắng vẻ trong quán cà phê dưới đại sảnh của cao ốc
giáo vụ, gọi một ly latte.
Vì cái gì mà chỉ gọi một ly, bởi vì có không ít người vì mượn chỗ này để nghỉ
ngơi nên chỉ gọi một ly nước;
Vì cái gì mà chọn một ly, bởi vì đồ ăn nước uống bán trong các cửa hàng ở đại
sảnh trận pháp cũng giống hết với mấy cửa hàng trong sân bay mà đời trước
Karen từng đến, món nào món nấy cũng đều đắt tiền.
Một ly latte này tốn 99 phiếu Trật Tự, thật rẻ, còn chưa đến 100 phiếu Trật Tự.
Vốn dĩ tiền trợ cấp thần bộc mỗi tháng của hai người Pieck và Dincom đủ để
đến đây uống một ly, còn có thể thừa lại một phiếu điểm... Nếu như tài xế xe
taxi là một người thích sưu tầm tiền làm kỷ niệm thì nói không chừng có thể
chở bọn họ về nhà mà không lấy tiền.
“Blanche, Mas, hai người muốn về nhà sao?” Karen hỏi.
Nhà của Blanche và Mas cũng không phải ở đại khu thành phố York, nhưng mà
Karen cũng không có hỏi Muri mặc dù nhà của cậu ta ở đại khu Dinger, nhưng
Karen tin tưởng Muri rằng bây giờ không muốn quay trở nhà thăm người thân
để rồi sau đó lại bị ông nội mình đánh một trận.
Blanche cùng Mas liếc nhau, tất nhiên, bọn họ muốn trở về, dù sao thì chuyến
đi này cũng đã kéo dài rất lâu, mà cũng có tin tức rằng cả đội đã chết truyền về,
cũng nên đi về nhà để đoàn tụ với gia đình một chút.
Karen nhìn về phía Alfred: “Đi mua vé giúp bọn họ.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Những người khác, có thể đến chỗ Alfred lãnh một khoản phiếu điểm để mua
ít quà mang về cho người trong nhà.”
“Không cần đâu đội trưởng, lần này chúng ta là Đội Quan Sát tự túc, không có
nhiệm vụ ban thưởng.” Ventura nói cực kỳ ngay thẳng.
Nếu bình thường thì trong lúc lãnh đạo nói muốn phát phúc lợi cho mọi người
thì bỗng nhiên có một người đứng ra nói muốn thông cảm cho sự khó khăn của
lãnh đạo mà cắt giảm phúc lợi, cái người này chắc chắn sẽ bị mọi người thù
hận.
Nhưng trong tiểu đội của Karen cũng không có vấn đề này tồn tại, một là bởi vì
trong nội bộ đã có một hệ thống phân phối phúc lợi và đãi ngộ rất chín chắn,
mấy nhiệm vụ lúc trước, túi tiền của mọi người đều rất trống, mà quỹ chung của
tiểu đội còn giữ lại một khoảng phiếu điểm;
Thứ hai là... Ngoại trừ Ventura ra, điều kiện gia đình của những người khác đều
sẽ rất không tệ, sẽ không thiếu phiếu điểm để tiêu vặt.
Cho nên, người có điều kiện gia đình kém và thiếu phiếu điểm nhất đã mở
miệng không cần phát phúc lợi vậy thì mọi người cũng không có lời nào để nói.
Thật ra nhiệm vụ lần này kiếm được rất nhiều, nhất là thời điểm ở trên quần đảo
Meppers nhận được rất nhiều lợi ích, nhưng vấn đề là những khoản tiền kia đều
chảy vào trong túi của Neo hết, Neo hẳn là đều dùng những khoảng đó để trả
nợ.
“Dùng một chút cho có vẻ tượng trưng, mặc kệ như thế nào, lần này mọi người
đều cực kỳ vất vả, còn gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, coi như là một phần
thưởng nhỏ.”
Được rồi, đội trưởng.
Cảm ơn đội trưởng.
Mặt khác chính là... Karen đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của Ventura,
“Lần này mặc dù chúng ta không có nhiều phần thưởng mang tính thực chất,
nhưng trên thực tế chúng ta nhận được lợi ích cũng không chỉ có những thứ này,
lợi ích lớn nhất, là thứ không nhìn thấy được, đã hiểu chưa?”
Ventura trước hết lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật gật đầu.
Ừm, cậu ta cũng không hiểu.
Đứa nhỏ Ventura này nếu Karen nói cái gì thì cậu ta sẽ đi làm cái đó, còn về
đánh cược chính trị hay là chọn đội hoặc đầu cơ thì tạm thời cậu ta còn chưa có
khái niệm gì về chúng.
“Những người khác, cũng đều nghỉ đi, đều về thăm nhà một chút, nhưng mà ta
có cảm giác thời gian nghỉ ngơi lần này cũng sẽ không quá dài, nếu như có
chuyện, ta sẽ triệu tập các ngươi trở về, cho nên, Mas, Blanche, các ngươi
chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Đã rõ, thưa đội trưởng!”
“Được rồi, mọi người nghỉ!”
Đám người nhao nhao tạm biệt rồi rời đi.