"Được rồi."
Philomena nổ máy xe.
Karen ngồi ở hàng ghế sau, vừa lật xem tài liệu vừa nói: "Cô có muốn đi hay
không?"
"Đi đâu?" Philomena nhìn thoáng về phía Karen qua kính chiếu hậu, hai tay của
cô càng nắm chặt vô lăng hơn, hiển nhiên, cô biết Karen đang nói đến chuyện
gì, nhưng cô vẫn đang cố ý hỏi.
Một vài thời điểm, tâm tư của một cô gái bị bệnh tự kỷ, thật ra cũng rất dễ đoán,
nếu không cần nhắc đến lưỡi đao sắc bén của cô mà nói thì Philomena cóthể
nói là ngây thơ đến mức có chút đáng yêu.
"Không phải cô đã nói là mình thích cách sống lúc ở hoang mạc hay sao?"
"Ta có thể đi cùng sao?"
"Nếu như việc giải phẫu thuận lợi, cô có thể đi theo để phụ trách việc bảo vệ
Pall."
"Được rồi."Philomena gật đầu.
"Rất miễn cưỡng à?"
Philomena bình tĩnh nói: "Không, ta đang cực kỳ hưng phấn."
"Ta không cảm giác được."
Philomena lớn tiếng: "Ta cực kỳ hưng phấn!"
Sau đó, cô còn ấn còi xe hai cái:
"Tích! Tích!"
"A."
Karen lắc đầu, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Một lát sau, Philomena chủ động mở miệng nói; "Trưởng khu, ngài đối xử với
Pall thật sự rất tốt."
"Ừm?"
"Ý của ta là, ngài có thể cho cô ta sự tự do."
"Nói lời này nghe cứ như ta vẫn luôn cầm tù cô ta vậy."
Pall đã làm mèo hơn một trăm năm, phần lớn thời gian đều sống ở nhà
Inmerais, nhưng cũng không phải là nhà Inmerais giam giữ Pall, ngược lại là
nhà Inmerais đang che chở cho cô ta.
"Ngài cũng cho tiểu thư Eunice sự tự do."
Karen biết, Philomena đang nói đến lần trước khi đến trang viên Ellen, Eunice
tham gia hội nghị thiết kế thời trang, mình không để lão Anderson gọi cô ấy
quay trở về.
"Thế nào, không nên làm vậy sao? "
"Ta vốn cho rằng đàn ông, không, người đàn ông giống như Trưởng khu ngài
đây, chắc hẳn là càng ưa thích một người phụ nữ giống như một cái bình hoa
hơn.”
"Là ai nói gì với cô à, bà ngoại?"
"Mấy ngày trước sau khi huấn luyện xong thì bà ấy tán gẫu với ta, nói ra rất
nhiều chuyện trong quá khứ và cả sự lựa chọn của bà ấy."
"Cô là đang cảm thấy bà ấy ám chỉ cô sao?"
"Ta không biết."
"Có lẽ bà ấy chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều."
Karen không cho rằng bà ngoại là đang ám chỉ Philomena, bởi vì bà ngoại cũng
không đồng ý để cô nương nhà Filsher này làm cháu dâu của mình, có lẽ bà
ngoại chỉ là nhớ lại thanh xuân của mình trong lúc huấn luyện cho Philomena,
tiện thể nhớ lại một chút.
"Bà ấy nói, ta có thể thử thay đổi, bà ấy nói cuộc sống giống như bà ấy bây giờ
cũng rất hạnh phúc."
"Không cần nghe lời bà ấy, lúc bà ấy trẻ tuổi cũng đã chơi chán rồi mới tìm một
người thành thật để gả."
"Ta hiểu."
Xe lái ra khu ngoại ô của thành phố York, sắp đến sở nghiên cứu, trên con
đường phía trước, xuất hiện một chiếc xe tải nhỏ, nó đang dừng ở ven đường.
Lúc chiếc xe con mà Karen đang ngồi chạy đến bên cạnh chiếc xe tải, vách
thùng xe bên cạnh lập tức hạ xuống, bên trong lộ ra một cái nỏ thuật pháp, phía
trên đang giương ba mũi tên.
Một ông lão mặc đồ vét đang đứng ở đó, bàn tay toả ra ánh sáng màu xanh lục
đậm, đập lên trên vị trí kích hoạt cái nỏ.
Đây là một cuộc ám sát để người ta khó lòng trở tay.
Karen đã rời ánh mắt khỏi phần tài liệu, nghiêng mặt qua nhìn.
Philomena làm ra động tác tương tự, nhưng cùng lúc đó tay phải ấn một cái nút
xuống, một viên tinh thạch được khảm ở trong rơi xuống khe hở, kích hoạt trận
pháp phòng ngự của cái xe này.
Ba mũi tên bắn ra từ chiếc nỏ thuật pháp, va chạm vào trận pháp phòng ngự trên
xe, lúc này mũi tên vỡ tan, nhưng lực tác động rất lớn vẫn lật tung chiếc xe con
mà Karen đang ngồi, lăn xuống dốc núi bên đường.
Nếu như Karen chỉ đang ngồi trên một chiếc xe bình thường, như vậy thì ba mũi
tên kia lúc trước có thể xuyên thấu chiếc xe trong nháy mắt, nếu khi đó tinh
thần không tập trung hoặc đang chợp mắt nghỉ ngơi thì rất có thể cơ thể sẽ bị
xuyên thủng.
Không, loại mũi tên được bắn ra từ loại nỏ thuật pháp này, chỉ cần đánh trúng
người, thì có thể xoắn nát toàn bộ da thịt trên cơ thể.
Cho nên những thứ đắt tiền chỉ có một nhược điểm là nó đắt tiền, mà có khi cái
này còn không phải khuyết điểm của nó mà là khuyết điểm của bản thân ngươi.
Chiếc xe con đã từng được Neo hỗ trợ cải tiến, có thể nói, ở trong lần ám sát
này, tất cả chi phí cải tiến đã thể hiện ra giá trị.
Cũng khó trách lúc trước Neo đập nồi bán sắt cũng muốn chế tạo ra chiếc xe
limousine kia, đoán chừng cũng là vì lo lắng bị chủ nợ ám sát.
Lúc chiếc xe lăn xuống dốc, đồng thời cũng có từng bóng người xuất hiện, lao
về phía chiếc xe con.
Đợi đến khi chiếc xe con bị kẹt lại bởi một tảng đá to mà lăn xuống dưới, hai
bóng người cũng đã lập tức tới gần, trong tay mỗi người có hai quyển trục thuật
pháp, chuẩn bị dán lên trên xe để kích nổ.
Nhưng mà, một bóng người đã xuất hiện sau lưng bọn hắn, hai lưỡi đao bắn ra
từ trong ống tay áo của Philomena, xuyên thủng cơ thể của bọn chúng.
Ngay sau đó, cô cũng không ngừng nghỉ chút nào, biến mất khỏi đó, xung
quanh thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ phát ra, từng tên sát thủ đã bị cô ta giết chết.
Ở bên trong xe tải, ông già kia thở dài, biết được việc ám sát đã thất bại, yên
lặng giơ tay lên, chọc thẳng vào ngực kéo trái tim ra ngoài, một cái tay khác thì
bóp nát một tấm thẻ nhỏ trong lòng bàn tay. Sau phút chốc, trên cơ thể của tất cả
sát thủ đã bị giết kia cháy lên, trên người bọn họ hiển nhiên đã được bố trí cấm
chế từ trước, bây giờ cấm chế được khởi động để diệt khẩu.
Vốn biết Trật Tự Thần Giáo có năng lực "Thức tỉnh", cho nên không để lại bất
cứ thi thể nào hoàn chỉnh.
Sau khi ông ta làm xong, trái tim bị moi ra ngoài cuối cùng cũng ngừng đập,
dần dần biến thành đen, sau đó nổ tung, vụ nổ trong nháy mắt nuốt chửng chiếc
xe tải này.
Karen ngồi ở trong con xe bị lật úp, hút thuốc.
Philomena xuất hiện, lắc đầu, nói: "Không tìm được manh mối nào hữu ích."