ông ngoại sao."
Tất nhiên, mặc dù những năm này ngài Eisen rất ít nói chuyện, nhưng ông ấy
vẫn hiểu rõ người nhà của mình.
"Chẳng qua là cháu cảm thấy công khai hay là không công khai thì cũng không
phải là việc rất quan trọng, cho dù không công khai, cháu cũng có thể thường
xuyên đến nhà để thăm mọi người."
"Không, hai chuyện khác nhau, đối với ta mà nói là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau." Ngài Eisen nói, "Ta thật sự rất vui mừng, chị của ta vẫn còn lại một đứa
con trai trên đời này."
"Cậu, cháu sống rất tốt."
"Ta biết, ta biết, chị ta có một đứa con rất ưu tú, chuyện trong nhà của cháu….
Được rồi, ta sẽ không hỏi, ta chỉ có thể nói, ta sẽ giữ bí mật này giúp cháu, sẽ
không nói cho bất cứ người nào. Karen, cháu ngoại của ta,
Ta nguyện ý dùng tính mạng của mình để bảo vệ cháu."
Karen nhẹ gật đầu.
"Rất tốt, rất tốt, trách không được tại sao ta vẫn cứ không kìm lòng được mà so
sánh cháu với Richard, ta còn rất kỳ quái, ta tại sao phải đi so sánh “Trưởng Lão
Thần Điện” cùng với cái đứa con trai không ra gì của mình, lần nào ta cũng cảm
có phải mình đã trách mắng con trai của mình quá nặng nề hay không.
Bây giờ ta mới phát hiện là mình đúng, nó đúng là một đứa vô dụng!"
"Cháu cảm thấy, Richard dưới sự thúc đẩy bởi phương pháp giáo dục mới của
cậu, đã có những tiến bộ rất lớn."
"Ta cũng cho là như vậy. Nhưng mà, trong lòng ta cũng cảm thoải mái hơn,
cũng không phải là con nhà người khác, cho dù có ra sao thì cũng là con nhà
mình."
Sau đó, hai người đàn ông ngồi xuống mà mặt đối mặt nhau, bầu không khí
chìm vào trong khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi.
Karen không biết nên trò chuyện về cái gì, lúc này, anh có chút cảm động,
nhưng lại không phải quá mức cảm động.
Nếu như là khi đối mặt với "Bệnh nhân", anh có thể phát huy cực kỳ tự tin,
nhưng đối mặt với "Người nhà", anh cảm nhận được sự câu nệ.
"Ta muốn biết về cuộc sống của chị ấy khi còn sống, có thể kể lại một chút sao?
Đương nhiên là trên điều kiện tiên quyết không liên quan đến bí mật của chúng
ta."
Karen không khỏi nhớ lại lúc Ranedal muốn cướp đoạt thân thể của mình,
"Cha" và "Mẹ" ra tay bảo vệ mình, khi đó mình và bọn họ cùng nhau nằm trên
một đồng cỏ trong giấc mộng.
"Tình cảm giữa cha và mẹ, rất tốt, mặc dù bây giờ bọn họ không có ở đây,
nhưng bà ấy và cha của cháu đã cùng nhau sống một khoảng thời gian rất tươi
đẹp, bọn họ, cực kỳ yêu thương nhau."
"Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt rồi."
Eisen càng không ngừng gật đầu, hốc mắt vừa mới bình thường lại được một
chút lại bắt đầu đỏ lên, nhưng ông ấy lập tức hít sâu một hơi, nén những giọt
nước mắt trở về.
"Lúc ấy ta đã biết, chị ấy không có việc gì, nhưng trước khi rời đi thì chị ấy
cũng không liên lạc qua với gia đình, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó đặc thù,
không để cho chị ấy liên lạc với người nhà."
"Cháu nghĩ, có lẽ là vậy."
"Thật ra có đôi khi không cần phải làm cho bản thân mình quá mệt mỏi."
"Cái gì?"
"Ta nói, Karen, có đôi khi, không nên gượng ép bản thân mình quá mệt mỏi,
nếu như cháu nguyện ý mà nói, dừng lại nghỉ ngơi một chút cũng là một chuyện
rất tốt."
"Cậu, ngài hiểu lầm, con đường của cháu, là do tự cháu lựa chọn, nếu đã lựa
chọn con đường này, cháu khẳng định sẽ tiếp tục kiên định đi tới đích."
"Ừm, tính cách của cháu cũng rất giống với mẹ của mình." Ngài Eisen chống
hai tay về phía sau, nhìn xem bầu trời sao trên đỉnh đầu, "Cám ơn cháu đã luôn
giúp đỡ Richard."
"Người trong nhà, không cần phải nói "Cảm ơn”."
"Đúng, đúng thế."
"Cậu, đợi đến lúc chúng ta trở về thì lại tìm thời gian để chuyện trò cho thật tốt,
bây giờ ngài cũng nên nghỉ ngơi trước đi? Ngài vì cứu cháu nên đã mệt mỏi rất
nhiều, cháu lo lắng sau khi ngài lại trải qua cảm xúc tác động, cơ thể sẽ xảy ra
vấn đề."
"Được rồi, ta sẽ bảo vệ tốt sức khỏe của mình, bởi vì bây giờ ta lại có thêm một
người cần ta phải bảo vệ. A, mặc dù ta cũng chẳng thể giúp cháu được bao
nhiêu cả."
"Không có ngài, bây giờ cháu cũng không thể nào ngồi ở đây để tán gẫu được,
ngài nghỉ ngơi đi."
Karen đứng người lên, lúc vừa mới chuẩn bị tháo bỏ kết giới, bị ngài Eisen gọi
lại.
"Chờ một chút, Karen."
"Ừm? Cậu còn có việc gì sao?"
"Cháu cũng có được huyết mạch nhà Guman, cho nên cháu cũng là có thể tu
luyện khối Rubic Thuật Khóa, đây là một cái thuật pháp có trợ giúp rất lớn đối
với trận pháp, có được nó, lúc cháu học tập và sử dụng trận pháp, có thể nâng
cao hiệu suất rất lớn."
"Không cần đâu cậu."
"Không, cần! Khối Rubic Thuật Khóa là do chị ấy dạy cho ta, bây giờ ta giao lại
cho con của chị ấy cũng là chuyện đương nhiên."
"Thật sự không cần đâu thưa cậu."
"Đến đây, trước tiên ta sẽ sao chép thuật pháp này lại cho cháu, sau đó lại giảng
giải cho cháu một chút về những điều nhập môn cơ bản."
"Bây giờ ngài cần phải nghỉ ngơi."
"Cho dù ta mệt đến nỗi phun máu, ta cũng phải giao nó cho cháu!"
Karen mở lòng bàn tay trái của mình ra, một khối rubic tinh xảo đang trôi bồng
bềnh trong lòng bàn tay Karen.
Eisen mở to hai mắt nhìn, lập tức giật mình, nói: "A, đúng, chị ấy chắc chắn
cũng sẽ dạy cho cháu."
"Lúc cháu đến thành phố York thì vẫn còn chưa trải qua quá trình Thanh Tẩy."
"Vậy là ai dạy cho cháu? Cũng không có khả năng là Richard đâu chứ?"
"Là Richard."
"Richard?"
Eisen nhìn khối Rubic Thuật Khóa tinh xảo đang hiện ra trong lòng bàn tay của
Karen, rõ ràng là có cấp bậc rất cao, lại liên tưởng tới cái khối rubic thô sơ kia
của con trai mình sử dụng, nhịn không được mà hỏi:
"Nó mà cũng xứng để dạy cháu à?"
"Là cháu nói với Richard là mình muốn học, cậu ấy cho rằng cháu muốn quan
sát để học tập bản đơn giản, nên đã trực tiếp sao chép lại vào trong quyển trục,
Richard đối xử với cháu rất tốt, cậu ấy có vật gì tốt, chỉ cần cháu muốn, cậu ấy
đều sẽ đưa."
"Cháu là thiên tài, Karen." Eisen cười nói, "Cho dù là chị ấy năm đó, cũng kém
hơn cháu. Ta thật hi vọng có một ngày, cháu có thể nói cho ta biết về chuyện
trong nhà của cháu."
"Sẽ có một ngày như vậy, thưa cậu, sẽ không quá xa xôi."
"Ta rất chờ mong."
"Ngủ ngon, cậu."
"Ngủ ngon, Karen."
Karen phá vỡ kết giới, đi xuống khỏi đài, sau lưng, Eisen lại nằm xuống một lần
nữa, nhưng ông ấy đưa lưng về phía Karen, từ từ nhắm nghiền hai mắt, trên mặt
lộ ra nụ cười.
Thông qua cuộc đối thoại lần trước, Karen có thể rõ ràng cảm giác được bệnh
của cậu Eisen, chắc đã gần như khỏi hẳn, bởi vì nút thắt chủ yếu trong lòng đã
được mở ra.
Cho nên nói, nếu như về sau Richard lại bị đánh, vậy thì thật là…
Chẳng qua nếu như Richard bỗng nhiên không bị đánh, cậu Eisen lập tức khôi
phục bình thường, có thể sẽ khiến cho người khác nghi ngờ hay không?
Vậy thì vẫn nên lựa chọn phương thức bảo thủ nhất nhưng lại ổn thỏa nhất đi đi.
Lúc Karen đi về phía chỗ nằm của mình, đi ngang qua trước mặt của
Philomena, Philomena lại mở mắt ra.