mà các trưởng lão của Trật Tự Thần Điện lại được công nhận là những người
tuân thủ theo quy tắc nhất, trừ khi chinh chiến và giải quyết những sự việc cấm
kỵ ra thì gần như rất khó có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn ở những nơi
khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác thì ở đây lại có một trường hợp ngoại lệ.
Ukunga từng cưỡng ép muốn kết giới của Bộ kỷ luật mở ra, để pháp thân to lớn
của hắn có thể giáng lâm công khai, mang đến cho Karen … không, là cho toàn
bộ đại khu Wien sự rung động nho nhỏ đến từ Trưởng Lão Thần Điện.
Hắn là một người tuỳ ý, ngông cuồng như thế, thậm chí là còn có chút phản
nghịch.
Đương nhiên, lợi ích quan hệ phổ thông là không đủ để mời nổi Trưởng Lão
Thần Điện đến, nếu như Karen lấy loại quan hệ "Thầy trò này" để đi xin thầy
mình ra mặt thì chắc chắn Ukunga sẽ chẳng thèm quan tâm.
Nhưng một tiếng “Bạn cùng phòng” kia của Karen thật là khiến hắn không cách
nào cự tuyệt.
Trong cái xưng hô “Bạn cùng phòng” này không chỉ có mỗi Karen, còn có
Philias, Protaras, DeCarloster và khoảng thời gian thanh xuân kia của chính
Ukunga.
Mà bởi vì tương lai không lâu sau, hắn còn phải tự mình chỉ huy để đến giải
quyết sự kiện cấm kỵ kia ở phố Mink. Có tỉ lệ nhất định là sẽ không thể trở về,
cho nên bây giờ cũng không để ý đến việc hoạt động cơ thể nhiều một chút.
Tóm lại, sự gia nhập của hắn, không chỉ để cuộc chiến đấu chưa phát sinh
không còn gì phải lo lắng mà cũng làm cho bố cục nhằm vào Karen này hoàn
toàn biến thành một trò cười.
Một trong những nguyên nhân mà lòng tốt của bà ngoại bị Karen từ chối không
chút do dự đó là: Có vị này thì bà ngoại thật sự có thể ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Ba vị Trầm Mặc Giả mặc dù cực kỳ khó hiểu, nhưng giờ phút này đều cực kỳ ăn
ý mà đưa ra lựa chọn nhất trí.
Thần quan Vĩnh Hằng bắt đầu ngâm xướng, pháp thân sau người cùng ngưng tụ
thuật pháp, rất nhanh, những bậc thang sâu xa rộng lớn xuất hiện, đây là Thang
Vĩnh Hằng, tương truyền năm đó Thần Vĩnh Hằng là dựa vào những bậc thang
này để dẫn dắt chúng Thần tiến về thắp sáng ngọn đuốc nơi đỉnh Allamud.
Khi nó xuất hiện lúc, cho dù là khoảng cách vô cùng xa xôi cũng trở thành một
cái chớp mắt, tương tự thì khoảng cách vô cùng gần cũng có thể trở nên xa vô
ngần.
"Tháp Ánh Sáng!"
Thần quan Ánh Sáng triệu hồi Tháp Ánh Sáng, từng tòa tháp cao đứng sừng
sững ở hai đầu cầu thang, đây là phòng ngự cực kì kiên cố, càng tăng cường sự
cản trở càng vững chắc hơn.
"Phúc Phận Vĩnh Dạ!"
Thần quan Dạ Thần giơ tay lên, kéo một vùng trời đêm từ trên không trung
xuống bao phủ bản thân và hai tên đồng bọn của mình. Bọn hắn phối hợp rất
thành thạo, bất kể là trên phương diện kinh nghiệm hay cảnh giới cũng đều
không thể bắt bẻ.
Nếu như hôm nay bọn hắn thật sự vây bắt một mình Karen ở chỗ này thì cảnh
ngộ của Karen sẽ tương đối phiền phức
Karen đều không sợ hãi một đấu một với bất cứ ai, nhưng nếu cả ba tên này
cùng liên hợp với nhau thì vào lúc này Karen cũng thật sự không có biện pháp
gì có thể hóa giải, kết quả tốt nhất có lẽ là nghĩ hết cách để phá vòng vây mà bỏ
chạy.
Nhưng khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì tất cả mọi thứ đều sẽ có vẻ rất yếu
ớt.
Ukunga rất tùy ý mà bước chân lên, mỗi một bước chân hạ xuống đều tạo ra áp
lực vô cùng kinh khủng đối với Thang Vĩnh Hằng này.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Tiếng nổ không ngừng vang lên, cầu thang liên tục rạn nứt.
Tháp Ánh Sáng hai bên đang không ngừng tạo ra những luồng lửa thần thánh
cực nóng, Ukunga cũng không ngăn cản mà để mặc cho ngọn lửa đốt cháy cơ
thể của mình, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Cơ thể và linh hồn của hắn đã sớm hoà làm một thể cùng với Thần khí, tổn
thương mức độ này quả thật còn không bằng gãi ngứa.
Màn đêm chuẩn bị thoát đi, nhưng vừa mới thoát ra ngoài không được bao xa
thì Ukunga đã duỗi tay ra hướng về phía trước.
Trong chốc lát, cả một vùng không trung trên vùng biển này đều có những tia
sét Trật Tự đang loé lên, tàn phá mọi thứ khiến cho khu vực này như trở thành
một khu vực tận thế.
Giẫm chân một cái, Thang Vĩnh Hằng đổ sụp;
Đấm một cái, quang minh chỉ tháp dập tắt;
Một tiếng quát nhẹ như hắng giọng một cái đã để màn đêm bị xé mở, ba bóng
người rơi xuống từ bên trong, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ kinh hãi.
Bọn hắn đều là người đã từng trải việc đời, cho nên ý thức rõ ràng được chiêu
thức của mình bị phá giải một cách thong dong như vậy thì có nghĩa vị trước
mặt này, cho dù đặt trong cấp bậc Trưởng Lão Thần Điện thì cũng tuyệt đối
không phải trưởng lão bình thường.
Thần quan Vĩnh Hằng: "Thưa ngài, đây là một sự hiểu lầm."
"Đúng vậy, việc ta đang làm bây giờ cũng chỉ là một sự hiểu lầm thôi."
Ukunga mở hai tay ra, trên mặt biển xuất hiện những con Thuỷ Long, gầm thét
lao tới.
Thần quan Ánh Sáng: "Thưa ngài, chúng ta cũng không có ác ý."
"Bây giờ ta cũng đang cho thấy thiện ý của mình đấy."
Thủy Long giao nhau mà càn quét đến, không gian cũng vì vậy mà xuất hiện vết
rách.
Dạ Thần quan: "Thưa ngài, xin hãy nể mặt của Dạ Thần Giáo mà bỏ qua cho ta
lần này, Dạ Thần Giáo tôn trọng Điều Lệ Trật Tự."
"Quá lâu rồi ta cũng không nhớ Điều Lệ Trật Tự."
Vô số con Thủy Long tàn phá, va chạm ở khu vực này, không gian đang không
ngừng bị xé rách và trở nên méo mó khiến người ta không thể thở nổi.
Mới đầu, ba vị thần quan của tổ chức Trầm Mặc Giả này còn có thể dựa vào bí
pháp đặc thù và Thánh khí của bản thân để di chuyển và tránh né, nhưng sự
chống cự gian khổ này cũng chẳng kéo dài được quá lâu.
Người đầu tiên không tiếp tục chống cự nổi là thần quan Dạ Thần Giáo, cơ thể
của hắn tan rã, trước khi chết trước có ý đồ dùng đêm tối kéo tàn hồn của mình
đưa ra ngoài, nhưng một con Thuỷ Long lao thẳng đến, nuốt hết mọi thứ còn
thừa lại.
Ngay sau đó, là thần quan Ánh Sáng, màn chắn ánh sáng của hắn tan vỡ, trước
khi chết trước muốn đánh ra một chùm sáng, nhưng chùm sáng kia lập tức bị
ánh mắt của Ukunga thu giữ.
Cuối cùng, là thần quan Vĩnh Hằng, một con Thuỷ Long tách rời cơ thể của hắn
ra, đợi đến khi cơ thể của hắn sắp ngưng tụ lại thì khu vực nơi vị trí của hắn tựa
như một tấm gương đập xuống đất mà kết thúc; sức mạnh Vĩnh Hằng ở nơi này
cũng không còn là vĩnh hằng.
Thật ra nếu ngay từ lúc bắt đầu bọn hắn có thể phái ra hai người dùng phương
thức tự sát mà chặn đánh thì người còn lại có lẽ còn có một chút cơ hội để chạy
trốn.
Nhưng dù sao thì tổ chức Trầm Mặc Giả cũng không phải một cái giáo hội với
tín ngưỡng thống nhất, không thể nào làm được loại hành vi chủ động hy sinh
trên chiến trường như thần quan Trật Tự, lựa chọn sáng suốt theo ý nghĩ bọn
hắn là tập thể cùng rút lui, nhưng cùng lúc cũng là kết cục tuyệt vọng nhất.
"Hô…"
Ukunga thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hai tay chống nạnh.
Trên trời phủ đầy tia sét và Thuỷ Long nãy giờ rốt cục cũng khiến mưa to trút
xuống.
Phía ngoài hòn đảo có không ít lực lượng vũ trang thuộc Pamirez Giáo bắt đầu
tiếp cận, nhưng bọn hắn đều rất kiềm chế hành động của mình, không phải đến
để giải quyết vấn đề, giống như đang đứng xem hơn.
Khi những tia sét tràn đầy khí tức Trật Tự kia xuất hiện, từ quan chỉ huy đến
binh sĩ thần quan cấp thấp nhất đều hiểu rõ trong lòng rằng chuyện trước mắt
cũng không phải chuyện mà mình có thể nhúng tay.
"Chắc ta điên rồi."
Ukunga nói một mình, hắn cảm thấy hành vi hôm nay của mình cực kỳ hoang
đường, nhưng thật ra hắn cũng không có hối hận vì hôm nay đã tới đây.
Hắn cũng không vội vàng rời đi,
Nếu đã giúp một tay,
Vậy thì phải chờ bạn cùng phòng tới gọi mình một tiếng “cha”.