lại càng siết chặt, cùng với đó thì ngọn lửa Trật Tự dùng sự sống làm nhiên liệu
kia cũng càng cháy rực hơn.
Trong cuộc đại biến đổi của kỷ nguyên này, phương thức đối phó của khắp Trật
Tự Thần Giáo từ trên xuống dưới cũng chỉ có một và vô cùng đơn giản.
Đó chính là... Kéo ngươi đi chết cùng ta!
Không thay đổi, không phức tạp, toàn bộ Thần Giáo và những người ở trong,
đều giống như là sự rập khuôn lúc Thần linh phản hồi lại lời cầu nguyện của tín
đồ.
Nhưng có một điều không thể nào phủ nhận rằng đây chính là phương pháp có
hiệu suất cao nhất.
Sợi xích to lớn không chịu nổi ngọn lửa mà nứt ra, nhưng rất nhanh, sợi thứ hai
sợi thứ ba sẽ lập tức bổ sung vào vị trí, một đốm lửa nhỏ vừa dập tắt thì ngọn
lửa màu đen càng hùng tráng hơn lập tức lan đến.
Làn sóng khí cực nóng đang không ngừng hòa tan tất cả xung quanh, bầu trời
tạo thành từ vách đá phía trên trút xuống cơn mưa dung nham lẫn với pha lê tạo
thành cảnh tượng óng ánh chói mắt.
Rất đẹp, nhưng cũng tạo ra một khu vực không còn sự sống nào tồn tại.
Dis đưa tay, lật quyển sách trước mặt.
Bút ký của Thần Nguyên Lý phát ra ánh sáng, một vòng bảo hộ với phòng ngự
tinh vi và cao cấp nhất thế gian này xuất hiện, chống lại tất cả sự xâm nhập từ
bên ngoài.
Lưỡi Hái Chiến Tranh bắt đầu vung qua vung lại từ trước ra sau, từ sau khi
Karen trông thấy Thần Chiến Tranh đang ngủ say trong tầng thứ nhất của Kim
Tự Tháp, Lưỡi Hái Chiến Tranh đã trở nên càng thêm nôn nóng.
Trước mắt, nó càng là khát vọng có thể chiến đấu với Thần linh thật sự, tham dự
Thần chiến.
Dis nhìn nó một chút, Lưỡi Hái Chiến Tranh lập tức trở nên yên tĩnh.
Bóng người của lão Hoven hiện ra từ trên quyển sách, lão nhìn vào Lưỡi Hái
Chiến Tranh vừa trở nên ngoan ngoãn trở lại, rồi nhìn về phía Dis:
"Loại Thần khí cấp cao được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh này có được cảm giác
nhạy bén khó có thể giải thích được, có lẽ nó đã phát giác ra được sau khi thành
Thần thì ngươi sẽ mạnh đến mức nào."
Dis không nói gì, chỉ yên lặng tiếp tục quan sát cảnh tượng phía trước mặt.
Từ lúc quay lại địa huyệt cho đến bây giờ, Dis cũng chỉ nói thêm một câu lúc
năm vị mộ nói tiến hành cầu nguyện với Thần Trật Tự, đó là do không thể nào
nhịn được nữa.
So với cái kiểu như của lão Hoven thường ngày lúc nào cũng có thói quen treo
cái câu nói "Cháu Karen của ta” ở trên miệng của mình thì Dis đã rất khiêm tốn.
Lão Hoven thở dài, nói: "Nếu như cái vị nấp sâu phía dưới mới là chủ nhân thật
sự của địa huyệt thì bất kể hắn ta có suy yếu đến mức nào thì trong tình huống
này thì cũng là Thần linh cấp bậc Chủ Thần.
Thần chi nhánh của Trật Tự đều kéo theo những Chủ Thần kia đi chết chung,
Dis, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để làm như vậy rồi sao?"
"Ngươi sợ à?"
"A, ý của ta là, cho dù chuyện này đột ngột xảy ra, không kịp mời cháu Karen
của chúng ta trở về nấu cho chúng ta một bữa cơm, nhưng bây giờ không phải
còn có một chút thời gian sao, ngươi thông báo cho nó đi, để bây giờ nó tranh
thủ thời gian đến đây, tốt xấu gì cũng được gặp mặt lần cuối."
Dis lắc đầu: "Bây giờ nó bận rộn nhiều việc, không nên tùy tiện quấy rầy nó."
"Không phải chứ, Dis, ngươi còn đang lòng tin rằng bản thân mình có thể toàn
thây mà bước ra sao, dù sao chỉ chốc nữa là chết rồi, gặp càng khó chịu hơn nên
không bằng không gặp?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy thế nào thì có ý nghĩa sao? "
Lão Hoven ngồi xuống, lấy ra tờ giấy vàng, chuẩn bị viết thư cho Karen.
Nhưng ngồi được một hồi lâu thế mà lại không viết ra được một chữ nào, cuối
cùng, chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài:
"Ai, thật đúng là không có gì hay để viết, đã không còn gì để nói, bỗng nhiên
cảm thấy, cứ đi như thế thì cứ đi thôi."
"Lúc Thần Nguyên Lý ngã xuống thì ta cũng không thấy ngươi phiền muộn như
vậy."
"Chủ là chủ, ta là ta, lúc trước ta cảm thấy không có gì khác biệt, nhưng sau khi
nhìn thấy chủ chết ngay trước mắt mình, ta mới bỗng nhiên nhận thức được thì
ra mặt trời cũng sẽ mọc lên vào ngày mai như mọi khi."
"Ta không biết hôm nay ta có thể còn sống mà rời khỏi nơi này hay không, ta
cũng không quá để ý, coi như đặt quan hệ giữa ta và Karen sang một bên thì đây
cũng là chuyện mà ta phải làm vào thời điểm này.”
Lúc này, một con mắt xuất hiện ở ngực của Thần linh.
Thần linh phát ra tiếng kêu rên:
"Địa Huyệt... Ngươi không giữ lời hứa!”
Hứa hẹn cũng là có thời hạn, thời gian hai kỷ nguyên đủ để gần như mọi thứ
trên thế gian trở nên biến chất.
Thần thể của Thần linh bắt đầu sụp đổ, con mắt bỗng dưng xuất hiện kia giống
như là một vòng xoáy khủng bố xoắn nát mọi thứ xung quanh.
"Không tốt, chúng ta bị lừa!"
"Nơi này lại có hai vị Thần linh!"
"Thể xác của Thần Địa Huyệt thế mà có nhiều tầng như vậy?”
Những người trong bia mộ trước đó khuyên Dis rời đi, có muốn chết thì đi xếp
hàng bắt đầu hô lên về phía Dis:
"Nhanh đi thông báo cho Thần Điện!"
Dis vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích như cũ.
Bởi vì điều động lực lượng vào lúc này cũng đã không còn kịp rồi, không nói
đến các bia mộ của Trật Tự Thần Điện đã sớm được phân bố ra các nơi, canh
chừng các Thần linh còn đang ẩn nấp kia với giới hạn an toàn thấp nhất, không
còn bia mộ để điều động lâm thời nữa; chỉ với thời gian chờ đợi điều động lực
lượng đến cũng đã đủ để các Ma Thần rơi xuống từ trên các vách đá trước đó
thu thập đủ lượng máu thịt từ các sinh vật trong Địa Huyệt để tiến hành hiến tế
cho Thần Địa Huyệt.
Thần ẩn nấp cũng không giống với Thần trở về, kẻ trước thì không bị vách ngăn
cản trợ, hắn chỉ cần khôi phục, chỉ cần được bồi bổ để khôi phục lại cái Thần
thể đã khô quắt này.
Thần linh xuất hiện trước kia trở thành kẻ chết thay, hắn bị tiêu diệt cũng kéo
theo sự kết thúc của cả năm bia mộ kia.
Bụi đất bắt đầu phủ xuống, tiếng nổ vang vốn vẫn kéo dài không ngừng cũng đã
dừng. Con mắt to lớn kia lơ lửng trên không trung, con mắt từ từ hướng xuống,
nhìn vào trên người Dis.
Chỉ nhìn một chút đã như sự phong cấm vô tận