"Thiếu gia, lúc tôi vừa mới ra cửa để nhận khăn mặt mà Berger đưa đến, trông
thấy ngài Bede đang ở bên ngoài."
"Ừm, để ông ấy vào đi."
"Vâng, thiếu gia."
Alfred đi đến cửa phòng sách, mở cửa, dẫn ngài Bede đi đến, Alfred do dự một
chút, không rời đi thư phòng, nhưng đứng dựa vào cửa phòng sách.
"Thiếu gia Karen." Ngài Bede hô một tiếng, rất tự giác mà kéo một cái ghế ngồi
xuống.
"Mọi việc làm không tệ." Karen bình luận, "Thật ra ngài Bede rất có năng lực."
Ngài Bede cười nói: "Cảm tạ ngài đã khích lệ, nhưng thật ra thì năng lực của tôi
cũng chỉ có hạn mà thôi, nhất là đối với cái nhà này mà nói, a không, tôi nói là
đối với cái nhà này trước kia mà nói, việc tôi có thể làm, quả thật không nhiều."
Karen nhẹ gật đầu, trước đó gia tộc Ellen, đã không phải là nói thay một vị tộc
trưởng có trí tuệ là có thể giải quyết nguy cơ của gia tộc rồi;
Bất luận là gia tộc Rafael đang từng bước ép sát hay vẫn là gia tộc Gloria tính
toán xong kế hoạch "hạt giống màu đen", thứ cần, đều là sức chiến đấu mạnh
mẽ, nhưng những thứ khác ngài Bede đều có thể, chỉ là không biết đánh nhau.
Tộc trưởng Rafael là bị Dis giết, Gloria đệ cửu là bị Bá tước Recar giải quyết,
mặc dù đều có vẻ giống như dùng đại pháo bắn vào con muỗi, nhưng hết lần
này tới lần khác đối với hai con muỗi này thì ngài Bede là hoàn toàn bất lực.
Mà trên cơ sở bất lực, nếu còn có chút năng lực dự đoán tình hình, vậy cũng chỉ
có thể lựa chọn sa sút.
"Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển đến ở trong Yorktown."
Đã muốn rời đi, chắc chắc trước lúc rời đi phải thông báo cho chủ nhà một
tiếng.
"Nếu như thiếu gia Karen muốn vào trong thành phố, vậy đợi chút nữa tôi sẽ
sắp xếp lại danh sách bất động sản mà gia tộc sở hữu ở Yorktown, đưa đến
trước mặt thiếu gia, để thiếu gia tự mình chọn lựa."
"Không cần, trước khi đến Wien, chú thím đã giúp tôi chuẩn bị xong hợp động
vay mua nhà của ngân hàng quốc gia Wien, tôi có thể vay tiền mà mua nhà ở."
Ngài Bede nhất thời cũng không biết nên làm sao nói tiếp lời này, nhất là khi
ông ta nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười đầy tự tin của Karen.
Nhưng ông ấy lập tức hiểu được vấn đề mấu chốt bên trong,
Mỉm cười nói:
"Tôi hiểu được, vậy thì chân thành chúc cho thiếu gia Karen tìm được nhà ở
hợp ý mình nhất, tập đoàn Ellen cũng sẽ không nhúng tay."
"Cảm tạ trang viên Ellen đã chiếu cố những ngày này."
"Không, là trang viên Ellen phải cảm tạ thiếu gia ngài đã chiếu cố." Ngài Bede
đứng người lên, rất chân thành nói.
"Tốt, giữa hai nhà chúng ta cũng không cần khách khí như vậy."
"Thiếu gia Karen lần trước đã cảnh cáo tôi, tôi cần cảm nhận hơi thở của mặt
đất, hiện tại, tại vừa mới nghe được sự sắp xếp của thiếu gia Karen dành cho
chính mình, tôi hình như lại có cảm nghĩ mới từ câu nói của ngài."
"Cảm nhận được gì?" Karen tò mò hỏi.
Vị "Chuẩn cha vợ" này của mình, có thể ngồi xuống cùng dối diện với Dis mà
tán gẫu, ông ta dù có rất nhiều khuyết điểm rõ ràng, nhưng ưu điểm của ông ấy,
khẳng định rất ưu tú.
Không đề cập tới những chuyện khác, chỉ là bức tranh tự vẽ mình của ông ta, có
thể sau vài ba câu đã biết được ý nghĩ nội tâm của mình rồi từ đó vẽ ra, không
thể không sợ hãi và thán phục tài năng của ông ấy trên phương diện kia.
"Bích Thần giáo vẫn luôn say mê vẽ tranh trên tường cho các vị thần, cho rằng
đây mới là truy cầu nghệ thuật tối cao."
"Ừm."
"Tôi bây giờ bắt đầu hoài nghi sự truy cầu này, thiếu gia Karen lần này lựa chọn
rời đi trang viên Ellen, khẳng định cũng có suy tính về phương diện này, phải
không?"
"Tôi là thần bộc... A không, tôi là thần khải;
Tôi cảm thấy trong giai đoạn này, việc tôi cần phải làm là suy nghĩ và quan sát
nhiều hơn, ở trong trang viên Ellen rất dễ chịu, nhưng lại không phải là một
cánh cửa sổ tốt để quan sát, hoặc là nói, tôi còn chưa cần quan sát tới cấp độ
này, cũng có thể nói là không đạt đến cấp độ quan sát này."
"Thiếu gia Karen muốn đi quan sát cuộc sống trong thành thị sao?"
"Đúng, quan trọng là quan sát người khac"
"Tôi hiểu được, đây cũng là vấn đề mà tôi vẫn luôn cân nhắc lập đi lập lại nhiều
lần trong lòng mình, tôi có thể cảm giác mơ hồ rằng, càng không ngừng truy
cầu độ cao về thẩm mỹ của tranh vẽ tường, có phải là hay không là một loại
nhầm lẫn cực đoan?"
"Không tính là nhầm lẫn."
"Không tính sao?" Bede hơi kinh ngạc, kinh ngạc vì Karen vậy mà đưa ra lời
phủ định.
"Giáo nghĩa của Bích Thần giáo, tôi có hiểu qua một chút, trong mắt của tôi,
truy cầu của Bích Thần giáo, là hi vọng lấy phương thức tranh vẽ trên tường, đi
ghi chép và truyền lại lịch sử của kỷ nguyên trước, kỷ nguyên trước nữa thậm
chí là lịch sử còn xa xưa hơn.
Các ngươi là những nhà nghệ thuật đương thời, nhưng cùng lúc, các ngươi lại là
người quan sát và ghi chép của lịch sử."
"Đúng vậy, không sai, cách hình dung của thiếu gia, rất chuẩn xác."
"Cho nên tôi cảm thấy, phương thức của các ngươi, là không có gì sai lầm."
"Phương thức, là không có sai?" Ngài Bede nghe được ý nói bóng gió, "Vậy sai,
là cái gì đây?"
"Tôi cảm thấy, có thể là bởi vì Relilsa bị Thần Trật Tự trấn áp, mang đến cho
Bích Thần giáo sự cố chấp và cực đoan trong nhiều năm như vậy, các người
nghĩ lầm rằng đây là cái đẹp.
Một loại ý chí không sợ cường quyền, cũng muốn miêu tả ra hình tượng trung
trinh và tinh thần dâng hiến không chút sợ sệt dành cho nghệ thuật.
Nhưng cũng có thể là chính là bởi vì loại cố chấp này, để con đường nghệ thuật
trong ánh mắt của các ngươi, trở nên nhỏ hẹp."
"Nhỏ hẹp sao?"
"Các ngươi quá cố chấp trong việc dùng tranh vẽ tường về Thần để ghi chép
lịch sử."
"Thế nhưng là, tranh vẽ trên tường nếu không lấy Thần làm chủ đề để ghi chép,
thì nên dùng cái gì đâu?"
"Người."
"Người?"
"Người, chỉ có người, mới là động lực sáng tạo lịch sử."