Karen cảm thấy còn không bằng ăn đùi gà chiên ở lúc trên thuyền, bên ngoài
bọc bởi trứng gà và bột chiên giòn, cắn một cái thì còn thỏa mãn hơn mấy món
đồ ăn nhìn đẹp mắt nhưng lại chẳng ra gì này của Luân Hồi Thần Giáo.
"Đợi chút nữa cậu lại đi tìm bọn họ hỏi một chút xem có gì khác để ăn không,
những thứ này ăn quá nhạt nhẽo."
Ventura gật đầu nói: "Ừm, còn không được nhiều lắm."
Lúc thu dọn chén đĩa, Ventura mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ra, hỏi: "Đội trưởng,
ngài có muốn nếm thử đồ uống của bọn họ không?"
Karen nhìn sang, đồ uống bên trong tủ lạnh nhỏ được chứa bằng những bình
thủy tinh, giống như là nước ép trái cây tươi, nhưng màu sắc lại rất rực rỡ, màu
hồng, xanh và tím.
"Cậu ngửi thử xem, là rượu à?"
Ventura lập tức cầm một cái bình rồi ngửi ngửi, hồi đáp: "Giống như có mùi
rượu, đội trưởng, nếm thử một ly không?"
"Được rồi, ta muốn uống nước đá."
"Vâng, đội trưởng."
Bởi vì khách sạn ở trên cao, mà những căn phòng đều được "Khảm" ở trên vách
đá, cho nên ở trên ban công cũng không lo có ai nhìn thấy gì.
Karen cởi đi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm.
Ventura lập tức đưa tới một lý nước đá và một chút đồ ăn vặt cậu ta mang theo
đến từ căn cứ huấn luyện trong khách sạn ở đại khu Dinger.
Cậu ta vốn dĩ rất thân thiết với Karen, lúc ở trên thuyền bị Karen đạp thêm mấy
cái liên tục, cậu ta trở nên càng thân thiết.
Karen ngồi trong bồn tắm, uống nước đá, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt ở trước
mặt.
"Có phải tỉ lệ người tự sát ở nơi này rất cao không nhỉ?"
Karen nói một mình, ngâm mình không được bao lâu thì bước ra ngoài mặt áo
ngủ.
Bố cục hoàn cảnh vốn rất tốt, nhưng cảm giác bầu không khí quá áp lực, lúc đầu
ngâm mình trong bồn tắm là vì muốn thả lỏng, kết quả ở chỗ này lại giống như
đang ấp ủ cảm xúc tự sát cho người ta.
Có người phục vụ tới gõ cửa, Ventura mở cửa, một lát sau, Ventura đi đến trước
mặt Karen bẩm báo nói: "Đội trưởng, có một người tên là Peder muốn gặp
ngài."
"Peder?"
Là người trẻ tuổi của gia tộc Simerson mà mình và Ophelia gặp phải lúc đi dạo
trên đảo Ám Nguyệt, a không, hắn ta là một tên biến thái.
Đối phương bị mình đánh gục, nhưng bởi vì bà của hắn là Người Gác Cổng
cuối cùng ra mặt nên cũng không thể giết hắn.
Hắn đến tìm mình để làm cái gì?
"Không gặp."
"Vâng, đội trưởng."
Ventura đi truyền lời.
Karen thì lấy một mặt dây chuyền rất tinh xảo ra từ trong túi của mình, cái mặt
dây chuyền này là tiền đèn bù mà Người Gác Cổng Romir đưa cho mình, bà ta
còn nói chờ đến lúc mình đến Luân Hồi Cốc thì có thể dùng thứ này mà đến tìm
bà ta.
Dù vậy thì Karen cũng không có hứng thú đi tìm bà ta.
Hiện tại anh chỉ muốn yên ổn mà hoàn thành cuộc thí luyện bên trong Cánh
Cổng Luân Hồi, sau đó rời khỏi Luân Hồi Cốc, trở về với không khí ẩm ướt và
lạnh lẽo của Wien.
Nếu như tất cả mọi việc đều có thể tiến hành một cách suôn sẻ, thì thật là tốt
biết bao.
Sau đó buổi chiều, Karen lại bắt đầu ngủ bù, Ventura cũng học theo mà bắt đầu
ngủ.
Lúc được gọi dậy đã là bốn giờ rưỡi chiều, Grovin muốn họp mặt.
Đám người tập hợp ở trong phòng của Grovin, không nói gì đến bất cứ thông tin
gì quan trọng, càng giống như là một người thấy nói mấy lời động viên cho học
sinh của mình trước kì thi sắp đến.
Có điều Grovin có một cái ưu điểm, ông ta nói nhảm cũng không dài lắm, sau
mười lắm phút đồng hồ thì buổi gặp mặt kết thúc, mà ông ta còn lấy ra một cái
hộp chất đầy phiếu Luân Hồi.
"Trị an ở xung quanh khu vực này cũng không tệ lắm, ban đêm các ngươi có thể
ra ngoài đi dạo thả lỏng, tỉ suất hối đoái thật ra cũng không có lợi lắm, nếu đổi ở
trên chợ đen thì tỉ suất tốt hơn, các ngươi có thể đổi phiếu Luân Hồi ở chỗ của
ta để ra ngoài tiêu xài."
Đám người hơi nghi ngờ một chút, đều không nghĩ tới đoàn trưởng sẽ bỗng
nhiên thể hiện ra một mặt thấu hiểu lòng người như vậy.
Grovin nói bổ sung: "Dù sao thì có một vài người có lẽ không thể quay trở ra
được, vẫn nên dạo chơi một chút để tránh sau này có tiếc nuối."
Nghe nói như thế, mọi người mới cảm thấy không khí bình thường lại, đều dễ
chịu hơn.
Tất cả mọi người đổi một chút phiếu Luân Hồi, ngay cả Ventura cũng đổi một
chút.
Chờ đến khi mọi người rời khỏi phòng của Grovin, lúc tất cả đang chuẩn bị ra
ngoài dạo phố, Karen nhét số phiếu Luân Hồi vào trong tay của Ventura, anh
vẫn muốn về phòng để ngủ hơn.
Nhưng tiểu đội Muri bên kia lại chủ động đi tới, nói muốn đi ra ngoài chơi bời
cho hết hứng, Karen trả lời: "Cũng đừng phá hư không khí tan thương cuối cùng
của hai người sắp chết chứ."
"Không cần phải bi quan như thế, trên lý luận chỉ cần ném đồng xu mặt phải hai
lần liên tục thì chúng ta có thể còn sống sót."
"Rất đúng."
Karen nhẹ gật đầu, lấy ra đồng tiền xu mà Piro đưa cho lúc trước mà ném, là
mặt trái.
Karen nhặt đồng xu lên, lại ném một lần nữa, mặt trái.
Nhặt đồng xu lên lại ném thêm một lần nữa, vẫn là mặt trái.
Muri: "…."
Karen cười nói: "Ha ha, thậm chí cũng không chỉ ném có hai lần."
"Anh cứ như vậy, dễ khiến cho tâm trạng chúng ta bi quan hơn đấy."
"Ta và cậu cách xa nhau ra một chút đi, ta ném cho bản thân ta."
Karen dời bước chân, ném tiền xu, mặt phải.
"Ta lại ném thêm một lần."
Tiền xu rơi xuống đất, vẫn như cũ là mặt phải.
Karen cười nói: "Được rồi, ta thoải mái hơn rồi, còn cậu thì sao?"
"Càng khó chịu hơn."
Lúc này, Karen trông thấy một cái người thanh niên đang đi tới, chính là Peder.
Ở sau lưng của Peder, còn có mấy tên hộ vệ đi theo.
Karen vội vàng nhặt đồng tiền xu lên, dùng ống tay áo lau lau.
"Quả nhiên, ở chỗ này lại nhìn thấy ngươi, Karen." Peder mỉm cười nói