Karen đứng dậy,
Trầm giọng nói:
"Ca ngợi trật tự."
Nói xong,
Karen nhìn về phía Alfred,
Hỏi:
"Alfred."
"Thiếu gia."
"Ngươi nói xem, một người, rốt cuộc có thể nuốt được bao nhiêu điếu thuốc lá cùng xì gà?"
"Thỉnh thiếu gia thứ tội, ta...Ta không biết.”
Ngay lập tức,
Alfred nói thêm:
"Nhưng, chúng ta có thể thử một lần."
Nói xong,
Alfred đã lĩnh ngộ được ý chỉ của sự tồn tại vĩ đại và đi tới phía trước người Morff tiên sinh, hai mắt của hắn, một lần nữa tràn ngập huyết sắc quang mang:
"Đây là vinh hạnh của ngươi, vì thiếu gia vĩ đại, thí nghiệm chân lý của thế giới này."
Hai tròng mắt của Morff cũng bắt đầu nổi lên huyết sắc, hắn đứng lên, sau đó đi về phía cái tủ thủy tinh khổng lồ kia, sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng xé rách từng hộp thuốc lá, giống như là quỷ chết đói đem thuốc lá cùng xì gà nhét vào trong miệng mình, điên cuồng nhai cùng điên cuồng nuốt vào.
Trong chốc lát,
Trong thư phòng tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm.
Karen đứng đó và nhìn ông Morff nuốt thuốc lá.
Pall trở lại vai của Karen, nhìn Morff một lúc rồi lại nhìn vào khuôn mặt của Karen.
Alfred một bên tiếp tục sáng mắt, vừa tiến đến bên cạnh Karen, nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia, lần sau loại công việc này, có thể để cho ta làm, thân thể của ngài tinh quý."
Cũng chính là công việc chạm tay này;
Karen lắc đầu,
Nói:
"Đáng tiếc, ngươi không phải người bình thường."
"..." Alfred.
Phải, ngươi là một người bình thường.
Cuối cùng,
Ông Morff quỳ xuống đất, hai tay vẫn cầm điếu thuốc và xì gà, miệng đã đầy, bụng ưỡn ra rất lớn.
Ngay lúc này,
Hắn muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng căn bản không phát ra được.
Cuối cùng,
Thân thể hắn co giật một trận, lập tức tĩnh lặng.
Hắm ta hút thuốc đến chết.
Karen nhìn về phía Renee vẫn đang ngồi mất hồn mất vía trên mặt đất,
Hỏi Dis:
“Ông nội, cần diệt khẩu cô ta sao?”
Renee lập tức tỉnh ngộ lại, bắt đầu dập đầu với Dis.
Dis xoay người, đi ra ngoài, đồng thời hỏi:
"Nhà tiếp theo ở đâu?"
Cho nên, không cần diệt khẩu?
Đêm nay, tín đồ Renee của giáo hội Mills được chứng kiến sự đáng sợ của Trật Tự Thần giáo, sợ là không dám nhắc tới chuyện này nữa, về phần báo thù?
Chê cười,
Một cái giáo hội ngay cả trình tự chính thống cũng không có, thậm chí còn không thể coi là một giáo hội nhỏ yếu, vì một tín đồ ở ngoài rìa trong loại giáo hội này, đòi lại công bằng và trách cứ Trật Tự Thần giáo sao?
Cho nên, đây là sự thật cũng không cần thiết phải diệt cỏ tận gốc.
Ôi chúa ơi,
Xem ra mình lại nói sai, ông nội xoay người trực tiếp rời đi, chính là cho rằng mình vẫn còn nhỏ bé như trước.
"Nơi này, thanh lý sạch sẽ, được không?" Karen nói với Renee.
"Được, không thành vấn đề, ta nhất định thanh lý phi thường sạch sẽ, bao gồm cả thi thể của Morff tiên sinh, tuyệt đối sẽ không..."
"Thi thể cũng không cần ngươi." Karen nhìn về phía Alfred, "Để cho Morff thiếu gia tiến vào cõng thi thể phụ thân hắn.”
Mọi người tiến vào như thế nào, liền như thế đó đi ra ngoài.
Sau khi đưa ông Morff đã chết vào trong xe tang, Alfred lái xe tang đến mục tiêu tiếp theo, sau khi rẽ trên đường phố, huyết sắc trong mắt Alfred hoàn toàn biến mất.
Tại chỗ, Morff thiếu gia vẫn ngồi ở ghế lái có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe:
Hai tay vỗ mạnh vô lăng,
"Ta đây là ngủ thϊếp đi sao, mẹ nó, thuốc hôm nay thật quá nặng.
Ai,
Đã muộn như vậy, sau khi trở về khẳng định lão đầu tử lại muốn dạy dỗ ta, sao hắn còn không chết đi để phân gia sản cho ta chứ!”
......
"Ừm, bài ngày mai cứ như vậy mà định, ảnh chụp liền dùng mấy tấm mà ta đã chọn, khi phóng to góc độ phải rõ ràng hơn một chút, làm nổi bật sự phẫn nộ của người dân, muốn cho tất cả những người đọc báo sáng mai, đều chân thành cảm thấy phẫn nộ, cần phải làm cho bọn họ phẫn nộ đến mức ngay cả bữa sáng cũng không ăn được!
Ngoài ra, phía dưới chính sách tuyên bố của thị trưởng Sikson, đính kèm một tin tức, sử dụng hình ảnh thị trưởng Sikson tiếp nhận khách nước ngoài đầu tư năm ngoái, chọn bức ảnh lúc họ trong khách sạn, chọn cái bức ảnh mà hắn tươi cười nhất bắt tay với người nước ngoài.
Ta tất nhiên biết đây là hình của năm ngoái, tin tức năm ngoái không phải cũng là tin tức sao, không thể đăng nó sao?
Cứ làm theo lời của ta;
Yên tâm, sẽ không có bao nhiêu người sẽ phát hiện ra, bọn họ sẽ bị sự phẫn nộ chiếm cứ đầu óc dưới sự dẫn dắt của chúng ta, cho dù thật sự có một số người phát hiện, bọn họ cũng không thay đổi được cục diện.
Trên đời này, kẻ ngốc vĩnh viễn đều nhiều.
Được rồi, được rồi.
Cúp máy thôi!”
“Ba!"
Tổng biên tập tiên sinh cúp điện thoại, cầm lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm.
Montford tiên sinh đã hứa rằng hắn sẽ bổ nhiệm mình làm người đứng đầu ban tuyên truyền của chính quyền thành phố cho đến khi hắn được bầu làm thị trưởng.
"Nhật Báo Luo Jia" nhỏ bé, sân khấu nơi này vẫn còn quá nhỏ, mình cần phải bước vào chính trường, nơi đó, mới là nơi để mình thật sự tỏa sáng.
Vừa nghĩ đến đây, tổng biên tập tiên sinh kìm lòng không được vặn vẹo hai tay mình.
"A, tại sao Michelle vẫn chưa đến?"
Ba năm trước, tổng biên tập tiên sinh cũng đã ly thân cùng với người vợ nguyên phối của mình, tuy rằng không ly hôn, nhưng cuộc hôn nhân này sớm chỉ còn là danh nghĩa, hiện tại hắn một mình ở trong căn hộ cao cấp.
Michelle, một nữ phóng viên mới được tuyển dụng vào tòa soạn tháng trước, cuối cùng cô ta đã lựa chọn nhượng bộ sau khi bị đe dọa sẽ đưa cô đến khu vực phía đông để công tác.
Nghĩ đến vóc dáng nóng bỏng của Michelle, tổng biên tập tiên sinh liền cảm thấy trong cổ họng mình có một trận nóng bỏng.
Nhưng làm cho người ta tức giận chính là, phía dưới lại không có chút nhiệt độ nào.
Thở dài,
Lại đưa tay sờ sờ cái đầu đã hói hơn phân nửa,
Ông tổng biên tập lấy ra một hộp thuốc từ ngăn kéo và hai viên thuốc con nhộng màu đỏ bên trong.
Đây là thuốc do nhà Morff sản xuất và được chính Morff tiên sinh đưa cho mình, dược hiệu rất tốt, chỉ là sau khi dùng xong, ngày hôm sau cả người sẽ vô cùng mệt mỏi, đau lưng.
Nhưng, quan trọng ngay bây giờ.
Đã uống thuốc,
Chờ đợi cho thuốc có hiệu quả rồi chơi,
Tổng biên tập tiên sinh bật đài phát thanh lên, vào giờ này, hẳn là nghe tin tức chứng khoán.
Ai,
Ngày thứ sáu đen tối vài năm trước gần như khiến hắn mất đi tất cả tiền tiết kiệm của mình, may mắn thay, Thượng Đế đã cho hắn ta một cơ hội để bắt đầu lại, lần này Oka tiên sinh và Morff tiên sinh đã cho hắn đủ "nhuận bút", đủ để nhen nhóm hy vọng mới của hắn.
"Chào mừng ngài đến với tin tức chứng khoán của ngày hôm nay..."
"A, vừa vào luôn sao." Tổng biên tập tiên sinh vui vẻ nói.
"Ta là người dẫn chương trình, Alfred."
"A, đổi người dẫn chương trình sao, không phải là người phụ nữ kia sao?"
"Bút, là một phát minh vĩ đại của nhân loại, nó có thể ghi lại tri thức, có thể truyền ra tin tức, có thể mang đến cho nhân loại và xã hội ánh lửa truyền thừa.
Nó cũng có thể là một sự biểu hiện của tình yêu, là lời thổ lộ nổi niệm;
Nhưng,
Khi nó rơi vào tay một số người bẩn thỉu, nó cũng có thể được dùng để gϊếŧ người.”