"Có một lời thỉnh cầu nho nhỏ, tôi nghe Dora và Doreen nói, trong phòng sách
của ngài có rất nhiều sách, tôi nghĩ..."
"Sách cô có thể tùy ý mượn, nhưng cần báo với Alfred để chuẩn bị một chút,
sau đó, nhớ trả lại kịp thời là được."
"Được rồi, đương nhiên, cảm ơn ngài đã rộng lượng."
Thật ra câu "trả lại kịp thời" là một câu nói nhảm, nhưng Karen lại không thể
không nói, bởi vì trong phòng sách của anh còn có cái dấu ấn của ông lão Ánh
Sáng kia, lỡ nhất thiếu đi quá nhiều sách, Karen lo lắng ông lão kia cũng sẽ
không tồn tại.
Cô Daisa đi tìm Alfred, trước đó Alfred chắc chắn đã điều tra về bối cảnh gia
đình của cô ta.
Nên để Alfred điều tra thêm một lần nửa, để xem cô ta gần đây có tiếp xúc với
cái gì hay không.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cơm trưa, Karen cầm đống báo trở
lại phòng sách, điện thoại vừa lúc này vang lên.
Karen cầm điện thoại lên.
"Alo, ta tìm Karen."
"Đội trưởng."
"Ha ha, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, ngày mai sẽ trở về thành phố
York, ta biết cậu đã vượt qua được vòng tuyển chọn cuối cùng, nhưng ta cảm
thấy có lẽ cậu cũng đã chán nghe mấy câu chúc mừng rồi, mà việc cậu có thể
vượt qua vòng tuyển chọn thì vốn đã sớm là chuyện tất nhiên trong mắt của ta
rồi, cho nên ở giữa chúng ta cũng không cần phải khách sáo."
"Đội trưởng, ngài có việc gì thế?"
"Muốn làm nền một chút, nói thẳng ra thì quá trực tiếp, không tốt."
"Nói thẳng đi, đội trưởng, giữa chúng ta cũng không cần phải khách sáo."
"Được rồi, ta mới vừa bước ra từ trong văn phòng của một người bạn ở thành
phố Tang Phổ, hắn vừa mới cho ta nhìn một bản công văn mà tổng bộ của 【
Đòn Roi Kỷ Luật 】 phát xuống, à, đúng, còn có công văn của Giáo Đính, việc
này giống như có đăng lên báo."
"Tôi vừa mới thấy ở trên báo, còn về phần công văn của tổng bộ, tôi cũng
không biết."
"Thật ra cũng không nói rõ, nhưng ta đoán được ý phía trên, ta cũng không giải
thích cái chính sách này cho cậu nghe, nhảy qua một bước này, nói thẳng kết
quả, được chứ? Dù sao thì tiền điện thoại xuyên thành phố cũng rất đắt."
"Được rồi, đội trưởng."
"Nhóm người trẻ tuổi các cậu tham gia vòng tuyển chọn này, rất có thể sẽ bị sắp
xếp vào trong tiểu đội của Đòn Roi Kỷ Luật để tiến hành rèn luyện một khoảng
thời gian, cho nên ta muốn hỏi hỏi cậu, trong lúc tham gia tuyển chọn cậu kết
giao bạn bè mới không?"
"Không có."
"Ai... Vậy thì đáng tiếc."
"Kết nạp không ít đội viên."
"Mẹ nó!"
Âm thanh bên đầu dây điện thoại bên kia dừng lại một hồi, lại nói tiếp: "Cho
nên, cậu là đã sớm muốn rời khỏi đội của ta để ra ngoài độc lập rồi sao?"
"Đội trưởng, giữa chúng ta không cần phải khách sáo."
"Ừm, ý đơn giản đó là sau khi tiểu đội của cậu được thành lập, sẽ có được
quyền tự chủ rất lớn, dù sao thì địa vị của các cậu cũng rất đặc thù, tương lai tất
nhiên là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thần Giáo."
"Cho nên?"
"Cho nên nếu như tự cậu thành lập tiểu đội, sau đó xây dựng lên, cậu có quyền
lực tự mình lựa chọn mình sẽ trực thuộc dưới quyền của trung đội trưởng nào."
"A, tôi đã hiểu, thưa ngài trung đội trưởng."
"Được rồi, ngài tiểu đội trưởng."
Điện thoại cúp máy.
Karen nhìn ống nghe một hồi, nhịn không được lắc đầu cười cười, đội trưởng cố
ý gọi điện thoại tới là vì lời hứa hẹn này của mình.
Nhưng mà…
Có thể thành lập tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của riêng mình?
Đây chẳng phải là nói rõ, mình có thể danh chính ngôn thuận kết nạp Ventura,
Ashley, Bart, Maas, Blanche vào trong tiểu đội của mình làm thuộc hạ?
Chất lượng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật này sẽ cao đến dường nào đây!
Trong lòng Karen đã bắt đầu mong đợi.
Trong nhà kho, Pall đang ngồi ở trên một cái quan tài, nhô ra hai cái chân, bắt
đầu quơ quơ trong không trung, một quả cầu lửa xuất hiện.
Kevin trông thấy quả cầu lửa này, lập tức rụt đầu lại, tất nhiên là trong lòng đã
có bóng ma tâm lý.
Pall ném cầu lửa xuống mặt đất, cầu lửa tản ra, hóa thành một vàng sáng màu
đỏ, từ bên trong có một thanh kiếm màu đỏ nổi lên.
Đây là một một cái nghi thức triệu hồi của hệ thống tín ngưỡng Thủy tổ Ellen,
triệu hồi ra một trong hai món vũ khí của Thủy Tổ Ellen.
"Đám người kia đưa đến thuốc bổ có hiệu quả rất rõ ràng, ta ta cảm giác năng
lượng linh tính có thể sử dụng trong cơ thể đã tăng lên rất nhiều."
"Gâu!"
Kevin cũng hưng phấn kêu một tiếng, vui mừng thay cho Pall, còn phối hợp mà
vung vẩy cái đuôi.
"Có vẻ như thuốc trị hói đầu của ngươi cũng không có hiệu quả gì."
"Uông ô..." Kevin rụt đầu một lần nữa.
"Thật có lỗi với ngươi chó ngu à, ta cũng không nghĩ rằng lại làm cho ngươi
trọc đầu vĩnh viễn, nhưng mà thật ra ngươi đầu trọc nhìn cũng rất đẹp, không
phải có một câu như thế này sao, chàng trai đầu trọc mà vẫn anh tuấn thì mới
thật sự là một chàng trai anh tuấn."
Kevin gật đầu, phối hợp qua loa với lời an ủi qua loa mà Pall dành cho nó.
Pall nhìn thanh kiếm màu đỏ trước mặt chỉ lộ ra một nửa mà đã cao hơn cái bàn
trả, nhíu lông mày mèo: "Lúc trước không cảm thấy thanh kiếm này lớn như
vậy, bây giờ làm sao để cầm được nó nhỉ."
"Gâu!"
"Được rồi, ta thử một chút, sửa chữa thuật pháp triệu hồi lại."
Màn sáng màu đỏ và thanh trường kiếm màu đỏ biến mất, Pall lại dùng chân
mèo của mình xoa ra một quả cầu lửa nhỏ hơn rồi ném xuống mặt đất, trên mặt
đất xuất hiện một cái màn sáng nhỏ hơn lần trước mấy lần;
Lập tức, một cái chuôi kiếm nhỏ màu đỏ xuất hiện.
"Ha ha meo."
Pall nhô bàn chân mèo của mình ra, bắt lấy chuôi kiếm, "Xoạch" một tiếng cầm
lấy, lại kéo một cái, một thanh kiếm nhỏ màu đỏ bị rút ra.
Cô hưng phấn lắc lắc chân, thanh kiếm vung ra một loạt tàn ảnh.
"Thành công rồi!"
"Gâu!"
Kevin hưng phấn vung vung chân chó, sau đó tiến tới trước mặt Pall, khụy gối
xuống.
Pall nhảy lên phía sau lưng Kevin, vừa tiếp tục quơ quơ thanh kiếm nhỏ màu đỏ
vừa hô lên:
"Xông lên đi, con chó ngu!"
"Gâu gâu gâu!"