có khế ước linh hồn, hắn là có thể cảm ứng được vị trí của ta, làm vậy cũng
không an toàn, mặc dù hắn thấy, cho dù có giết ngươi, cũng không có ích lợi
gì."
"Hắn sẽ do dự rất lâu, không cần để ý đến chút thời gian này, dạng người như
thế, ta rõ ràng nhất."
Nói xong, Neo dắt theo Ryan đi tới vị trí sườn núi, nơi này có phong cảnh tốt
nhất, nếu như không thèm đếm xỉa đến đám chiến hạm đang đậu trên mặt biển
trong xanh phía dưới tầm mắt. Đương nhiên, cho dù có thêm bọn chúng, cũng
có thể xem như tăng thêm sự sống cho "Cảnh tượng" trước mặt, bởi vì bây giờ
trên hòn đảo này đang thiếu nhất đó là sự sống. Neo ngồi xuống, đặt ý thức của
Ryan ở trước người, giống như là trạng thái của đám người trong khung cảnh ký
ức duy nhất lúc này.
"Linh Hồn Ánh Sáng cần ngươi từ từ tiêu hóa, bất cứ quá trình truyền dẫn nào
đều cũng sẽ có thất thoát." Ryan nhắc nhở.
"Ta biết, ta biết." Neo gián đoạn lời Ryan nói, "Yên tâm đi, con người của ta
ghét nhất là lãng phí."
"A, vậy thì chắc là ngươi có chuyện nói với ta? Vậy thì nhanh lên một chút, ta
không còn bao nhiêu thời gian nữa."
"Ta có ba chuyện muốn nói với ngươi, nếu ngươi đã thoải mái mà đưa Linh Hồn
Ánh Sáng cho ta như vậy, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi, dù sao thì ta
chủ động giành lấy lợi ích thì không sao, nhưng người khác chủ động cho ta lợi
ích thì...."
"Sẽ cảm thấy trong lòng bất an sao?"
"Sẽ không, dù sao ngươi cũng đã cho ta, không lấy lại được."
"Đúng vậy, điều này không sai."
"Ta phải nói cho ngươi ba chuyện, chuyện thứ nhất: Con người của ta rất lười
nhác, ta đối với những việc như truyền giáo, phục hưng, sứ mệnh, trách nhiệm,
đảm đương, không có bất cứ cảm giác tán thành nào, ngươi có hiểu rõ ý của ta
sao?"
"Ta hiểu, ngươi sẽ tiếp tục dựa theo lối sống ban đầu mà tiếp tục cuộc sống của
mình, yên tâm, trước khi ta tặng đồ cho ngươi cũng không đưa ra điều kiện gì
không phải là do không đủ thời gian, mà là ta vốn cũng không nghĩ tới cần đưa
ra điều kiện gì.
Ngươi vẫn là ngươi, là chính ngươi là đủ rồi, có ít người cảm thấy hạnh phúc,
thậm chí có thể để cho ta cảm thấy ghen ghét, bởi vì chúng ta là đang tìm kiếm
con đường của Ánh Sáng, mà con đường nhỏ hắn tùy ý bước qua, trên mặt đất
đều sẽ tỏa hào quang."
"Ách, cái này ngươi nói có chút hơi quá. Có điều ta ngược lại là quen biết một
người, rất xứng đôi với câu nói này của người, tên kia mới là thật sự là người
như vậy, vẫn luôn luôn phủ nhận, nhưng lại luôn luôn bị liên hệ và buộc chặt
vào trong."
"Để ta thử đoán một chút, là cái tên thích uống nước đá kia, có đúng không?"
"Đúng."
"Xem ra ngươi rất thích hắn, ngươi nhắc đến hắn rất nhiều lần."
"Bởi vì ta cảm thấy ta là một người rất có kỳ ngộ, cũng là một người rất cố
gắng, một số thời điểm, ta sẽ cho rằng mình là một thiên tài theo kiểu cố gắng,
cho đến khi ta gặp hắn. Các loại hát kịch, ngươi có xem chưa, trong Cổng có
không?"
"Có thể loại tương tự như vậy, kịch kể về chuyện xưa phải không?"
"Đúng vậy, chính là thể loại đó, ta vẫn cảm thấy bản thân mình bay nhảy khắp
nơi như vậy, hẳn là thuộc về kiểu nhân vật chính phía trên sân khấu, sau đó hắn
lên sân khấu, ta mới biết được thì ra có một thứ gọi là đèn chiếu, nó chưa từng
bị hỏng!"
"Ha ha, ta đã hiểu, vậy thì nói chuyện thứ hai đi, bây giờ ta đang cố gắng duy trì
tư duy mà nghe ngươi nói chuyện, ta rất muốn cứ tiêu tán như vậy."
"Chuyện thứ hai chính là ta có thể cho phép ngươi tiến vào linh hồn của ta, tình
cảm và ý thức của ta, về phần giải trừ khế ước linh hồn, chúng ta có thể nghĩ
biện pháp. Mà lại hồi trước ta có một vị khách trọ đã trả phòng ra ngoài du lịch,
ngươi vừa lúc có thể dùng thân phận họ hàng xa của hắn mà vào trọ."
"Ta cự tuyệt."
"Ta không phải là đang khách khí, cũng không phải là đang nói mấy câu dễ
nghe cho ngươi, ngươi nhìn mặt của ta xem, đây chính là dấu hiệu cho thấy sự
kiên trì của bản thân ta, kia ảnh hưởng trái chiều mà ngươi đang lo lắng, sẽ
không xảy ra trên người ta, ngươi hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi, nhưng, chúng ta có quen lắm sao, thậm chí ta cũng không biết tên
của ngươi."
"Có cần ta nói cho ngươi không?"
"Không cần nói cho ta, thật. Ta cũng không cần phải vào trong linh hồn của
ngươi. Ta và ngươi cũng không quen."
"Đúng vậy, chúng ta không quen."
"Cho nên, vào ở ngược lại cũng không có ý nghĩa, nhưng khi ta không tiến vào,
thì ta mới thật sự là đã vào." Neo nghe nói như thế, gật đầu cười: "Ta đã hiểu."
"Như vậy, chuyện thứ ba thì sao? Người bạn Ánh Sáng xa lạ."
Neo do dự một chút, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ hiếm thấy, nói:
"Ta biến thành như bây giờ, là do sự trùng hợp dẫn đến, nhưng trên thực tế, ta
tín ngưỡng không phải Ánh Sáng, mà là Trật Tự, ta là một tên thần quan Trật
Tự." Ryan trầm mặc.
Neo thấy thế, chủ động mở miệng nói: "Ta vốn dĩ có thể không nói, như vậy thì
lúc ngươi ra đi có thể yên ổn một chút, nhưng ta lại cảm thấy, không nói thì có
chút không thích hợp, ta cũng không muốn lừa gạt chính mình, cho nên…Thật
xin lỗi."
"Ha ha ha ha ha… "
Ryan cười, ý thức của hắn đang dần dần tiêu tán, nhưng âm thanh kế tiếp phát
ra, lại lộ ra một sự thoải mái và cởi mở chân chính:
"Không cần nói xin lỗi, việc này lại có đáng là gì đâu? Biết vì sao mà sức mạnh
Ánh Sáng có thuộc tính là có thể chuyển hóa thành những sức mạnh khác
không?"
"Bởi vì …."
"Ánh Sáng là thuần túy nhất, nó vốn nên xuyên thấu qua những thành kiến,
xuyên thấu lập trường, xuyên thấu ngăn cách, xuyên thấu qua những trở ngại
tồn tại và không tồn tại, chiếu sáng tất cả mọi nơi một cách bình đẳng.
Bởi vì,
Nó là Ánh Sáng!"